BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 575

lặng. Ông lại còn keo kiệt với nước, không cho họ uống thỏa thích hay rửa
ráy nhiều.

— Khi phải uống nước đái thì mới tiếc giọt nước này, – ông bảo họ.

— Chúng tôi chẳng đời nào chịu vậy, – họ nói.

— Chưa thật khát thôi. Tôi đã uống nước đái một con lừa và sống sót

nhờ thế, – ông nói.

Đám cao bồi ngày một lo âu, chính là vì ai gặp họ ở Ogallala cũng đều

khuyên đừng nên tới Montana đầy nguy hiểm. Càng đi cỏ càng ít dần. Deets
đi thám báo về cho hay nước chỉ là những dòng suối nhỏ và phần lớn có
phèn. Tệ như ở Pecos, Gus nói. Nhưng Call thì hăm hở. hình như anh thoải
mái và hài lòng về bản thân. Và hôm sau nữa Deets buồn rười rượi. Khô như
ngói cả.
Anh nói.

Nghe lời Call, Deets chiếu thẳng chính bắc mà đi nhưng anh quay về

cho hay cũng không có nước. Cậu để tớ đi xem. Call bảo Deets. Ba giờ sáng
anh dậy sắp yên cương. Po đã thức, đang cời than hồng. Tốt nhất là ông cho
ngựa uống no đi, tôi biết là không có nước đâu,
ông nói.

Suốt hôm đó Call đi về phía tây, đồng đất nom ngày một ảm đạm,

hoang vắng. Tối anh cắm trại ở một vùng cát trắng xóa. Anh đi tới sáu chục
dặm hôm đó, gia súc không thể đi được ngần ấy đường. Ngủ một ít rồi lại đi,
trời gần sáng thì anh tới Vụng Muối. Nước chỉ đọng ở những vũng nông rải
rác. Rắc rối là cách xa những tám chục dặm. Bò đi trong những điều kiện
bình thường phải mất bốn ngày. Mà đây là tám chục dặm không nước.

Giữa sáng hôm sau anh về lại trại. Gus đang lau súng, hỏi.

— Đến nước bao xa?

— Khoảng tám chục dặm, cậu nghĩ sao?

— Chẳng nghĩ gì cả, xa quá.

— Nhưng ta không ngồi ở đây được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.