BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 577

giờ sau họ lại xuất phát. Những con bò yếu quá, họ phải xuống ngựa túm
đuôi hét cho đứng dậy. Sáng hôm sau, đàn bò lê thê kéo một quãng dài
khoảng năm dặm. Nóng dữ, ai cũng mong chóng lặn mặt trời nhưng nó cứ
treo chình ình như có một sợi dây thép chằng giữ lấy. Và gia súc bắt đầu lác
đác đi ngược lại về chỗ có nước hai hôm trước. Sáng hôm nay, nước của Po
cũng bắt đầu cạn. Tuy hoàn toàn đi bộ với cái búa rìu làm gậy chống, ông
già chẳng có vẻ mệt mỏi. Call thì cảm thấy đầu óc mình tuột đi đâu mất. Có
lúc anh tưởng đang đánh nhau ở Đồn Đồi Ma nhưng mở mắt lại thấy mấy
con bò đang thè lè lưỡi. Lần sau mở mắt thì trời đã tối. Lần sau nữa mở mắt
thấy không có dây cương trong tay. Té ra Deets đã cầm hộ anh.

— Tớ vẫn thức đấy chứ, – anh nói.

— Đừng để ngã rồi lạc, sắp đến nước rồi, Đại úy, – Deets nói.

Điều ấy thấy được qua nhịp bước rảo của đàn bò, qua hai cái tai dỏng

ngược lên của ngựa, Gus tinh như sáo phi đến. “Tốt nhất là tất cả chúng ta
phải lên đầu kẻo gặp nước gia súc lèn đẩy nhau vào những hố bùn mà chết,”
anh nói. Lúc này bò như một đội quân mù đang co vó chạy, mùi nước đã ở
trong mũi chúng. Call bối rối thấy mình đã bị người ta dắt đi, đã có lúc
buông mất cả sự chỉ đạo. Đây là lần đầu tiên xảy ra trong đời anh.

Cả đêm hôm ấy và ngày hôm sau, bò lang thang trong nước. Chúng

khỏe lên trông thấy. Đếm kỹ thì chỉ mất có sáu con tất cả.

Deets đi thám thính về nói mạn bên kia vẫn hiếm cỏ, hiếm nước. Xa về

phía bắc họ có thể nhìn thấy đường viền một dãy núi cao.

— Kìa, dãy Rocky đó. – Gus nói.

— Ba tuần hay hơn một ít, – Call nói, – thì chúng ta đến được sông Đá

Vàng.

Nghe đến con sông này, anh em đều im lặng nhìn lên dãy núi.

90

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.