BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 583

Call mang búa ra phá lấy một mảnh ván thành xe đem đến nấm mộ.

Sau đó anh ngồi bên nó suốt ngày, lấy dao vạc vào tấm ván. Rồi anh em
nghe thấy tiếng búa Call đập xuống tấm ván. Gus chán ngồi mãi một mình
một chỗ đã đi đến với Newt.

— Ta ra xem Call viết gì ở đấy nào, – Gus nói. – Tớ đã thấy bố cậu

chôn nhiều người rồi nhưng chưa có mất công cho ai nhiều như lần này.

Ngơ ngẩn. Newt thoạt đầu chưa nhận ra, hỏi:

— Cái gì của tôi cơ?

— Bố cậu. – Gus nói.

Newts nghĩ ông Gus đùa không đúng lúc. Chắc buồn vì Deets chết ông

Gus đã nói rồ như vậy. Hai người đi đến ngôi mộ. Call vẫn đứng đó. Anh đã
khắc thật sâu dòng chữ sau đây vào gỗ cho gió cát không làm nó mờ nhòa đi
được.

JOSH DEETS

CÙNG ĐƠN VỊ VỚI TÔI BA MƯƠI NĂM, ĐÁNH HĂM MỐT TRẬN

VỚI COMANCHE VÀ KIOWA. LUÔN LUÔN HĂNG HÁI, KHÔNG

BAO GIỜ KHÔNG HOÀN THÀNH CÔNG VỤ. TƯ CÁCH, ĐẠO

ĐỨC TUYỆT VỜI.

Anh em lần lượt đến xem, im lặng. Gus móc trong túi ra một vật. Đó là

tấm huân chương Thống đốc bang Texas tặng anh cho những năm chiến
tranh ở biên giới. Tấm huân chương có một mẩu băng xanh đã bị phai màu.
Gus làm một cái nút ở mẩu băng rồi cài nó vào mảnh ván buộc chặt lại.

Thình lình Lippy òa khóc nức nở.

— Giá mà tôi cứ ở lại Bồ Câu Cô Đơn, – ông mếu máo.

91

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.