BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 594

rất đẹp gần Canada cơ. Anh toan đi một mình lên thăm thú trước nhưng lại
thôi, chủ yếu vì ngại da đỏ đánh cướp đàn bò và anh không thích vắng mặt
lúc đó. Cuối cùng anh bảo Gus đi.

— Tớ ghét để cho cậu được thấy trước tớ nhưng không làm khác được,

cậu có đi không? – Anh hỏi.

— Ồ, cái chắc. Biết đâu gặp thị trấn nào tớ lại mò ra được một kho uýt

ki.

— Lấy Đậu Ve đi cùng với, – Call nói.

Hai người lên đường vào một buổi sáng. Mạn tây bắc có mây đen và

anh em nói tới chuyện tuyết rơi. Cả trại nhìn theo họ. Po đang lang thang tìm
rễ cây. Gus đi qua ông ở chỗ cách trại một dặm.

Adiós [vĩnh biệt]. – Po nói.

Ngày rưỡi sau, họ gặp sông Đá Vàng, gặp cả đàn trâu rừng đang uống

nước. Dòng sông chảy xiết nhưng không sâu. Đang lội qua, Gus cúi xuống
chụm tay vuốt nước uống. Nước lạnh.

— Ngọt đấy, nhưng không bằng uýt ki. Đuổi trâu rừng một lúc đi. –

Dứt lời phi luôn. Bất chợt không theo kịp, Đậu Ve phi chừng hai dặm đến
một chỗ đất nhô cao lên thì thấy Gus đang ngồi đó. Trâu vẫn chạy đằng
trước, khoảng hai ba dặm.

— Giết con nào không? – Đậu Ve hỏi.

— Tớ đâu săn chúng. Tớ chỉ muốn đuổi trâu rừng một lần nữa thôi.

Chẳng còn dịp nào nữa đâu, vì rồi sẽ chẳng còn con nào cho mà đuổi.

Ngày thứ ba, ở quá sông Đá Vàng, họ bắn một con nghé rừng lấy gan

ăn.

Buổi sáng đó đẹp trời, se se lạnh một lát rồi nắng ấm. Đồng cỏ lô xô

tưởng vươn đến hàng nghìn dặm lên phía bắc, nhấp nhô gợn sóng trong gió.

— Nhiều đất quá, Đại úy tha hồ mà lấy, – Đậu Ve nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.