BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 606

béo ngủ trên cái ghế gần đó. Một chai uýt ki, một chiếc mũ tang thương như
mũ của Lippy và người đàn ông ngáy ngon lành.

Cảm thấy đau buốt, anh nhìn xuống và thấy chân trái của mình đã mất.

Đầu cụt đã được băng bó nhưng máu thấm qua lớp băng dày cộp.

— Nếu là dân cưa xương thì hãy dậy cầm máu lại đi. – Anh nói, vừa

giận vừa buồn, mong có chai rượu trong tầm với.

Người đàn ông béo giật mình mở mắt, như bị một cái nĩa chọc phải. Má

ông vằn những đường máu đỏ, do rượu quá xá.

— Và đưa chai rượu đây, – Gus nói tiếp. – Tôi mong ông không quăng

cái chân của tôi đi.

— Ốm đau mà giọng ông to thế, – người này nói, hai tay ôm đầu.

— Có mỗi một giọng thế thôi.

— Chói hai thái dương lên như có búa phang vào, – người này lấy hai

ngón tay day day thái dương. – Thật ra tôi cũng đã mệt.

— Nhiều rượu quá mà, – Gus nói. – Ông đưa tôi chai rượu thì tôi đỡ bị

ông cám dỗ.

Bác sĩ tợp một ngụm rồi mới đưa cho. Gus uống mấy ngụm liền trong

khi bác sĩ ra đứng bên cửa sổ nhìn. Tiếng dương cầm vẫn vang lên ở bên kia
đường.

— Cô này chơi hay thật, – bác sĩ nói. – Họ bảo cô ta học nhạc ở

Philadelphia thời trẻ.

— Bây giờ bao nhiêu tuổi? – Gus hỏi. – Có thể tôi gửi tặng bó hoa.

Bác sĩ cười tủm tỉm:

— Rõ ràng ông là dân có chữ nghĩa. Tốt đấy. Tôi sợ ông phải chịu một

ít thiết đoạn nữa đây.

— Một ít gì? Hãy tự giới thiệu trước khi nói tiếng La Tinh đi.

— Bác sĩ Mobley.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.