BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 608

— Triển vọng mờ mịt đấy. Tại sao không sống ít năm nữa nghe điếm

chơi dương cầm? Ông thích nghe nhạc, và xem vẻ có vốn liếng hơn người.

— Ông bảo cô gái cũng đang ngắc ngoải cơ mà, đi lấy uýt ki đi.

Một lát sau bác sĩ quay về với hai chai uýt ki và cái ly. Một người trẻ

tuổi đồ sộ theo sau, phải cúi đầu để chui vào.

— Jim đây, – bác sĩ nói. – Anh ấy ngồi với ông trong khi tôi đi xem

bệnh cho người khác.

Augustus nâng súng ngang người trẻ tuổi.

— Đi ra, Jim. Tôi không cần anh ngồi cùng.

Jim ra ngay, vội quá, đập cả đầu vào khung cửa. Bác sĩ dịch bàn giấy và

chai rượu lại gần Gus.

— Nghe đây này, – Gus nói. – Ông không được lấy chân này, còn nếu

như ông định lấy sức áp đảo tôi thì ông phải tính đến chuyện nửa dân thị
trấn đây gục ngã.

— Tôi chỉ muốn cứu mạng ông thôi, – bác sĩ nói.

— Đó chính là cái tôi ớn. Cho tiền cô điếm chưa?

— Rồi, không thích có người ở cùng thì ông uống một mình. Tôi phải

đi đỡ cho một thằng bé bước vào cái thế gian không vui sướng này đây.

— Thế gian đẹp chứ, tuy đôi lúc có những nỗi nhọc nhằn, – Gus nói.

— Cứ khăng khăng giữ cái chân thì ông chẳng còn phải lo gì đến các

nỗi nhọc nhằn nửa đâu, – bác sĩ có chút cáu kỉnh.

— Tôi chắc ông chả mấy để bụng tới những khách hàng bướng bỉnh,

phải không?

— Không, họ làm tôi phiền. Lẽ ra sống được thì ông lại chết, lý sự của

ông không tốt.

— Được, tôi thanh toán tiền ngay bây giờ cho ông. Lý sự của tôi không

dính gì đến ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.