lĩnh lương rồi đi về chiếm được lòng Lorena. Anh quyết định sẽ bảo Call trả
lương cho khi anh lùa bò đến nơi rồi anh sẽ chia tay ngay lập tức.
Lippy suy sụp, thỉnh thoảng lại bật khóc. Với ông, điều bí ẩn là tại sao
Gus lại muốn được đưa về chôn ở Texas.
— Khéo say mới đòi thế, – ông nói. – Đi từng ấy xa, sợ Call không làm
đâu, tôi đánh cuộc.
— Tôi nhận đánh với ông đấy, – Dish nói.
— Tớ cứ nghĩ không biết ông ấy có nói gì về cái chết không, – Kim
Sào tư lự. – Gus là người mà về bất cứ cái gì cũng đều có một ý để nói.
Po Campo khẽ búng cái trống con bập bùng. Người Ireland khẽ huýt
sáo buồn bã.
— Ông ấy chẳng còn đòi được tiền cờ bạc chúng ta nợ nữa. – Bert
nhắc. – Chỗ hay của chuyện này là vậy.
— Ồ, mẹ kiếp, – Đậu Ve thốt lên, buồn quá cảm thấy muốn chết.
Chẳng ai hỏi anh xem vừa mẹ kiếp cái gì.
98
Lão Hugh được Call thuê đánh xe lương về trại đã thay Gus làm người
nói chính. Ông bắt kịp đàn bò với cỗ xe đầy quần áo và lương ăn ở gần
Missouri, chỗ họ đi sát gần Đồn Benton. Lính trong cái tiền đồn bé nhỏ này
nhìn đám cao bồi mà ngạc nhiên như thấy người ở hành tinh khác. Viên chỉ
huy tuy cũng ngạc nhiên nhưng vẫn đủ tỉnh táo để mua hai trăm con. Trâu
rừng mỗi lúc ít đi mà đồn lính thì được tiếp tế ngày một chậm chạp.
Trời lắc rắc tuyết khi họ qua sông Missouri. Rét quá, anh em đốt đống
lửa bố tướng ngồi sưởi.
Tuy bây giờ lão Hugh làm thám báo nhưng Call vẫn hay đi lên đầu.
Anh cũng chẳng thiết nghe những lời Hugh mách. Tuy quen với cái nết ít lời