BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 638

Họ đều quên anh mất rồi. Họ đang làm những việc của họ, cô nghĩ.

Nhưng em thì không. Bất cứ lúc nào, dù là ngày hay đêm, em vẫn nghĩ đến
anh. Anh đến và lấy em đi khỏi hắn. Chị ấy có thể quên, họ có thể quên
nhưng em thì không, Gus ơi, không bao giờ.

Sáng sau, Lorena vẫn cứ đứng bên cỗ xe. Đám đàn ông không biết làm

thế nào. Clara dọn ăn điểm tâm và họ đều nhìn qua cửa sổ thấy cô gái tóc
vàng đứng như một pho tượng, lá thư của Gus nắm chặt trong tay.

— Vì cô gái này, tôi mong anh quên lời hứa của anh đi, – cuối cùng

Clara nói.

— Tôi không quên được lời hứa với bạn, – Call nói. – Tuy tôi nhận

rằng thế là điên.

— Gus là tất cả với cô gái. Ai sẽ giúp tôi nếu cô ấy cứ quên cả mình đi?

Clara biết không lay chuyển được Call trừ phi bắn chết anh. Chỉ mỗi

việc cô gái đứng cạnh cỗ xe mới còn làm anh chưa vội lên đường. Chị cáu là
Gus đã mê sảng, nếu tỉnh táo khéo anh sẽ rút bỏ yêu cầu kéo xác anh đi
những ba nghìn dặm về chôn ở một chỗ đã từng với chị ngồi ăn pích ních.
Điều làm chị cáu hơn cả là sự ích kỷ của Gus. Anh đã buộc người bố phải xa
người con vì một chút lãng mạn của mình.

Rồi thình lình Lorena ngã sụp xuống đất, bất tỉnh. Họ vội đưa cô lên

gác. Nhân lúc đó Call buộc con lừa nâu vào cỗ xe và lên ngựa. Anh đã sẵn
sàng khởi hành.

Clara đi ra cố thử một lần nữa. Dish và July đang bắt tay Call.

— Một lần nữa tôi nói rõ chuyện này ra, Call. Một đứa con trai còn

sống hơn là một người bạn đã chết. Anh có hiểu như thế không?

— Đã hứa thì phải làm, – Call đáp.

— Lời hứa là một lời nói. Một thằng con trai là một cuộc đời, – Clara

nói. – Một cuộc đời, thưa ông Call. Tôi đáng được nuôi các đứa con trai hơn
là anh, thế mà tôi lại bị chết cả ba đứa. Tôi bảo với anh rằng chả có lời hứa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.