BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 82

Call đã lừa được con ngựa phải nhận tấm chăn lên lưng. Bị buộc sát

mõm, nó không cắn được anh nhưng hai vó sau của nó được tự do. Anh
đứng sát vai nó khi sửa soạn trườn lên yên. Con ngựa tung vó đá hậu. Cái đá
không trúng anh nhưng trúng cái yên và hất nó văng ra.

Call lại đặt yên lên lưng con ngựa và khi bị cựa thúc ngựa đập vào

bụng nó lại nhảy tưng lên, chiếc yên bay đi, rơi xuống đất cách đó bảy tám
mét. Augustus phá lên cười. Call vào trong nhà kho rồi quay ra với sợi dây
da ngắn.

— Cần giúp thì cứ bảo tớ nhá, – Augustus nói.

— Không cần. Không nhờ cậu.

— Call, cậu chẳng chịu học. Có rất nhiều ngựa ngoan trên thế gian này.

Tại sao một người có trách nhiệm như cậu lại đi phí thời giờ với một con
ngựa cái cần phải được bịt mắt, chằng chân mới hòng đặt yên lên cho nó thế
chứ nhỉ?

Call lờ đi. Trong một lúc con ngựa định co vó sau ở phía anh lên với ý

choang cho bất cứ cái gì ở trong tầm nó một cái đá ra trò. Nó vừa co vó anh
liền quàng lấy bằng sợi dây da rồi thắt một vòng vào cây cột làm cho con
ngựa chỉ còn đứng trên ba chân. Nó lườm lườm anh, khẽ run rẩy vì tức bực
nhưng chịu cho anh đặt cái yên lên lưng.

Để con ngựa đã đóng yên, ghì sát vào cột và đứng ba chân ở đó. Call đi

vào hàng rào hút thuốc.

— Jake đâu? – Anh hỏi.

— Kéo cưa lừa xẻ. Tớ công nhận là cậu ấy sợ đến gầy người đi.

— Trông nó nhìn ta kìa.

Con ngựa cái đang nhìn họ, cả đôi tai nó dỏng lên về phía hai người.

— Có đưa nó cho tớ làm quà thưởng tớ cũng chẳng lấy, yêu cậu thì nó

đã chẳng nhìn cậu trừng trừng thế.

— Tớ chưa thấy một con ngựa cái nào thông minh hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.