BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 83

Augustus phá lên cười.

— À, ra là cậu kiếm tìm cái đó, sự thông minh ấy? Cậu và tớ ý kiến

chọi nhau về nhiều chuyện. Cái cậu phải cảnh giác chính là cái thông minh.
Tớ bất cẩn nếu như đó là ngựa, là đàn bà hay da đỏ hay cái gì khác. Tớ đã
học được từ lâu rằng với sự đần độn thì chẳng có gì phải bận đến lắm. Một
con ngựa đần thỉnh thoảng có thể sa hố nhưng ít nhất cậu còn có thể quay
lưng vào nó mà không bị nó xơi mất một mảng.

— Tớ thích ngựa tớ không sa hố. Cậu nghĩ có người theo lùng Jake thật

à?

— Khó xét lắm. Jake luôn luôn lo. Cậu ấy hay trông các bụi cây hóa

thành da đỏ hơn nhiều người khác.

— Một lão nhổ răng chết đâu phải là một bụi cây.

— Đúng! Trong trường hợp này chính tay sê ríp là nhân tố ẩn số. Có

thể hắn không ưa anh hắn. Có thể một tên cướp nào đó sẽ bắn hắn trước khi
hắn vớ được Jake. Có thể hắn sẽ thất bại và kết thúc cuộc đời ở thủ đô
Washington. Và có thể sáng mai hắn tới đây quét tất cả chúng ta đi. Tớ
không dám cá.

Hai người im lặng một lúc, còn lại tiếng kẽo kẹt của cái tời khi Dish

kéo một thùng bùn khác lên.

— Sao, đi lên phía bắc chứ? – Call hỏi, làm cho Augustus bị bất ngờ.

— Sao à, tớ không rõ. Tớ chưa nghĩ về chuyện này bao giờ. Song tớ

nghĩ chúng mình đã già rồi chẳng còn mở nổi các trận đánh nhau với da đỏ
nữa.

— Sẽ chẳng có nhiều da đỏ đâu. Cậu đã nghe Jake nói đây. Cũng na ná

như dưới này thôi. Nghe nó như thiên đường của dân chăn nuôi gia súc ấy.

— Không, nghe nó giống như một vùng đại hoang khốn khổ khốn nạn.

Chẳng có lấy một căn nhà để bước vào. Tớ đã ngủ đất ngủ cát đủ cho một
đời rồi. Bây giờ tớ đang trong cơn muốn có tí chút văn minh. Tớ không cần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.