BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 94

CHO THUÊ: NGỰA VÀ XE ĐỘC MÃ

BÁN: GIA SÚC VÀ NGỰA

KHÔNG BÁN KHÔNG MUA DÊ VÀ LỪA

CHÚNG TÔI KHÔNG CHO THUÊ LỢN

UVA UVAM VIVENDO VARIA FIT

Augustus không hé ra lời nào về câu châm ngôn và đã quá hai tháng

trời mà chẳng hề có ai để ý tới nó, cái việc chứng tỏ người dân ở Bồ Câu Cô
Đơn nhởn nhơ vô tình đến thế nào. Nó làm cho Augustus khổ tâm ghê gớm
rằng chẳng ai tán thưởng việc anh viết một châm ngôn La Tinh lên tấm biển
để cho các vị khách cưỡi ngựa vào thị trấn nhìn thấy.

Càng khổ tâm hơn là việc không ai trong chính hãng của anh để ý tới,

cả Newt, người mà Augustus trông chờ là có phần nào lanh lẹ. Dĩ nhiên mất
hai thành viên của hãng mù chữ, không phải – ba, nếu như tính cả Bolivar
nữa, không phân biệt nổi chữ Tàu với chữ La Tinh.

Cuối cùng, một hôm Call đã để ý thấy, nhưng chẳng qua chỉ vì con

ngựa của anh không may đã làm văng đi mất chiếc cá sắt ở bên kia tấm biển
hiệu. Khi cúi xuống nhặt cái đó lên anh liếc thấy một cái gì khác lạ. Rồi anh
nhận ra đó là hàng chữ La Tinh, nhưng điều đó không giải thích được nó leo
vào tấm biển kia để làm gì. Call gặp Gus đang ở hiên, ngắm nghía cái vò
rượu và chẳng dính tay vào việc gì hết.

— Cậu làm cái trò khỉ gì đây? Cái đoạn nói về lợn ấy chưa đủ xấu với

cậu hay sao? Còn câu dưới đó nói gì vậy?

— Một ít chữ La Tinh ấy mà, – Augustus nói, không khó chịu gì về cái

giọng cáu kỉnh của người bạn chung vốn.

— Tại sao lại La Tinh? Tớ tưởng cậu chỉ biết chữ Hy Lạp.

— Tớ cũng đã một dạo biết chữ La Tinh đấy chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.