BỒ CÂU CÔ ĐƠN - Trang 97

— Tôi nghĩ ông ấy đang ở đây, – anh nói.

— Người như các ông nên ra một tờ báo, – Wilbarger nói. – Báo các

ông sẽ đầy ắp những tin là tin.

Người mặt rỗ đi cùng Wilbarger thấy nhận xét này rất ngộ nghĩnh. Làm

cho tất cả ngạc nhiên, gã buông tràng cười lục cục giống tiếng gà mái kêu
khi bực mình.

— Nhà thổ lối nào thế? – Gã hỏi khi tiếng gà mái kêu chấm dứt.

— Chick, anh không ra thể thống gì cả, – Wilbarger nói rồi quay ngựa

đi nước kiệu về căn nhà.

— Nhà thổ đường nào? – Chick lại hỏi.

Gã nhìn Dish nhưng Dish không muốn lộ tung tích của Lorena cho một

gã cao bồi bé nhỏ xấu xí, trên lưng một con ngựa lưng võng, bụng ỏng.

— Ở Sabinas đằng kia cơ, – Dish nói vẻ như thật.

— Gì? – Chick hỏi, bị chộp thình lình, ngẩn ra.

— Sabinas, – Dish nhắc lại. – Lội qua sông đi xuống đông nam khoảng

một ngày trời chắc sẽ đâm vào đó.

Newt nghĩ Dish trổ ngón bằng một câu như thế là cực kỳ thông minh,

nhưng rõ ràng Chick không thích sự thông minh. Gã nhăn mặt, khiến nó
căng ra.

— Tôi không hỏi bản đồ địa thế Mexico. Tôi nghe nói có một cô gái

tóc vàng ở thị trấn này.

Dish thong thả đứng thẳng lên:

— À, em gái tôi.

Dĩ nhiên đây là bịa trắng trợn nhưng nó lại tỏ ra ăn thua. Chick không

tin chuyện này nhưng Wilbarger đã cưỡi ngựa bỏ đi, gã hiểu mình thế cô và
bị ác cảm. Đụng vào em gái một cao bồi, lại là gái điếm thì có thể đưa tới
những trận đấm đá dài dài, nếu không phải là tệ hơn. Dish Boggett lại nom
vẻ khỏe mạnh, cường tráng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.