BỒ CÂU KHÔNG ĐƯA THƯ - Trang 61

Hương. Anh chỉ ngán Xuyến. Xuyến cà khịa không thua gì Cúc Hương, lại

giỏi tài ngụy biện. Trong "nghề" ăn nói, Xuyến "thành danh" rất sớm. Ngay

từ năm lớp mười, mỗi lần nhắc đến Xuyến, tụi bạn thường kháo nhau câu vè

"nói xuôi cũng được, nói ngược cũng xong, đừng hòng nói lại", huống hồ gì

bây giờ, Xuyến đã có thêm hai năm "trận mạc". Hơn nữa năm ngoái Xuyến

từng làm lớp trưởng và là một trong những lớp trưởng có "uy" trong toàn

trường. Gì chứ kinh nghiệm "trấn áp" kẻ khác thì Xuyến có thừa. Phán đang

nơm nớp nghĩ đến Xuyến thì Xuyến đã lên giọng "trấn áp" ngay:

- Làm gì mà "trầm-tư-lự" dữ vậy? Bộ bạn tính làm thơ đăng báo Mực Tím

nữa hả?

- Đâu có! - Phán ấp úng và khẽ than thầm trong bụng:

- Sao vậy? Phải đăng thêm vài bài nữa mới có "ép-phê" chứ thương người

ta mà đăng một bài thì ăn thua gì! - Xuyến hỏi, giọng tỉnh rụi.

Phán nhăn nhó:

- Tui có thương ai đâu mà mấy bạn nói vậy!

Cúc Hương trừng mắt:

- Bạn làm thơ đòi thương "cô em Thục" của tụi này mà bây giờ chối hả!

- Tui viết "cô em hiền thục" chứ "cô em Thục" hồi nào!

Cúc Hương át giọng:

- Thục hay hiền thục gì cũng là Thục thôi! Bạn đừng có hòng qua mặt tụi

này!

Phán chưa kịp chống đỡ lời buộc tội của Cúc Hương, Xuyến đã hừ mũi,

lên án tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.