BỐ CON CÁ GAI - Trang 127

Đứa trẻ đang chậm rãi giở từng trang của cuốn Bảy viên ngọc rồng.

Nó cũng không có lý do gì phải vội vàng cả. Mỗi ngày trôi qua thật lề
mề, và đứa trẻ có vẻ như cũng nhận ra sự thư thái đến dư thừa của thời
gian.

Anh bước xuống sàn nhà phía hiên ngoài với ý định đi dạo cùng

đứa trẻ. Vừa hay lúc ông cụ cũng bước ra khỏi phòng, chuẩn bị đi lên
núi.

“Nếu chú thấy chán thì hay là cùng tôi lên núi?”
Bảo chán thì có lẽ không phải anh mà là đứa trẻ. Anh đã định nắm

tay đứa trẻ và thư thái bước đi trên con đường mòn, nói cho nó biết tên
của các loài hoa và chim núi, rồi ngồi tựa lưng vào phiến đá nơi khe
suối, hát cho đứa trẻ nghe bài đồng dao mà nó biết. Hoặc nếu không
thì cùng đứa trẻ đi quãng đường ba mươi phút xuống làng, tìm đến
ngôi trường bỏ hoang cũng thật là thú vị.

“Chú chuẩn bị rồi đi cùng tôi.”
Nhưng anh liền xua tay từ chối, vì phải xa đứa trẻ dù trong giây lát

thôi anh cũng không muốn chút nào. Có vẻ đoán được tâm tư của anh,
ông cụ quay sang hỏi đứa trẻ. Đứa trẻ hỏi sẽ mất bao lâu, và ông cụ
đáp rằng khoảng hai giờ đồng hồ thì sẽ quay lại.

“Bố ơi, bây giờ con sẽ chơi ‘Thời đại hàng hải’. Cho đến khi bố về

con sẽ tìm ra Vương quốc Zipang.”

Đứa trẻ đã nhận nhiệm vụ tìm kiếm vương quốc Zipang từ hoàng đế

Carlos nước Bồ Đào Nha. Zipang chính là Nhật Bản, trong bối cảnh
thời đại của trò chơi thì ở thế kỷ 16 Nhật Bản vẫn còn là một vùng đất
xa lạ. Đứa trẻ phải xuất cảng từ Lisbon rồi vượt lên trước hạm đội Tây
Ban Nha để tìm ra Nhật Bản.

Phải đến khi ông cụ giục giã thì anh mới rời khỏi nhà.

Cây tần bì, cây bu lô, cây đoan, cây phong, cây sồi, cây bạch

dương... Anh hớt hải đuổi theo bóng lưng ông cụ đang phăm phăm len
lỏi giữa rừng cây rậm rạp để lên núi. Chưa đi được nổi mười phút anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.