muộn của thuốc kháng ung thư. Nếu như tình trạng tiếp tục ổn định và
được truyền tiểu cầu thì có thể hy vọng vào một vài tiến triển. Nhưng
chúng tôi vẫn chưa tìm ra nguyên nhân khiến cháu bị mất đi khả năng
ngôn ngữ... Trước tiên thì chúng tôi đang nghi ngờ việc suy hô hấp đã
gây tổn thương vùng khả năng ngôn ngữ của não bộ. Theo kết quả
chụp CT thì không có dấu hiệu nào bất thường, nhưng chúng tôi sẽ
phải tiến hành kiểm tra chi tiết hơn. Nếu kết quả kiểm tra vẫn không
có gì bất thường thì có lẽ khả năng lớn là xuất phát từ yếu tố tâm lý”.
“Bác sĩ nói yếu tố tâm lý sao?”
“Hiện tượng này xảy ra khi bệnh nhân gặp phải một nỗi đau đớn
quá lớn, cơ thể sẽ tự phản kháng với nỗi đau đớn ấy dù có ý thức hay
không. Ví dụ như từ chối sử dụng ngôn ngữ. Đôi khi đó có thể là
chứng tự kỷ tạm thời xuất hiện ở các bệnh nhân nhỏ tuổi.”
Đứa trẻ đã đau đớn khổ sở đến mức không nói được nữa sao... Anh
thật lòng muốn khóc than vì đau đớn.
“Nếu là chứng tự kỷ thì anh không phải lo lắng nhiều. Khi ổn định
lại tâm lý thì dần dần sẽ giải quyết được thôi. Vấn đề là bệnh máu
trắng kia...”
Trưởng khoa Kang nhìn anh chăm chú rồi nói tiếp:
“Chỉ số bạch huyết cầu ác tính tương đối cao. Nếu đây đã là tái phát
đến hai lần rồi thì thật tôi không hiểu nổi làm sao anh có thể bỏ mặc
bệnh nhân đến mức này cơ chứ?”
Cách đây chưa quá ba ngày, tình trạng của đứa trẻ còn rất tốt đến
mức anh không dám tưởng tượng. Nhưng anh chỉ im lặng. Anh có tư
cách gì để mà biện minh cho mình. Anh chỉ là người cha đáng tội mà
thôi.
“Cháu bé chưa thể dùng thuốc kháng ung thư ngay được. Cơ thể
cháu lúc này không thể chống đỡ với thuốc kháng ung thư. Dù có điều
trị trở lại thì cũng phải theo liệu trình của bệnh viện từ ban đầu. Và dù
nói thế nào thì đó cũng là bệnh viện có chuyên môn cao trong điều trị