BỐ CON CÁ GAI - Trang 163

Đúng như lời Yeo Jin Hee nói, cô chạy đến bệnh viện ngay lập tức.
Cô đang nóng lòng muốn gặp đứa trẻ, nhưng anh vẫn phải bảo cô

đợi đến giờ thăm bệnh theo quy định của phòng chăm sóc đặc biệt.
Nếu có thể thì anh không muốn cô nhìn thấy tình cảnh của đứa trẻ lúc
này. Đó cũng là tâm tư của người cha.

Nhưng với sự tháo vát của một nhà báo, Yeo Jin Hee chẳng mấy

khó khăn đã đẩy thời gian thăm bệnh lên sớm trước ba giờ đồng hồ.

Trước đứa trẻ, Yeo Jin Hee luôn giữ một vẻ mặt tươi vui. Cô cứ trêu

đùa hết câu này đến câu khác dù đứa trẻ không thể đáp lại, nhưng vừa
ra khỏi phòng bệnh, mắt cô đã đỏ hoe từ lúc nào. Có lẽ tình cảnh
không thể nhìn và cũng chẳng thể nói được của đứa trẻ làm cô đau
lòng.

Họ cầm cốc cà phê giấy rồi đi ra khỏi khu tòa nhà bệnh viện, tiến về

phía hàng ghế ở trước nhà thờ. Yeo Jin Hee lấy trong túi xách ra một
chiếc khăn mùi soa phủ lên mặt, lát sau vai cô bắt đầu rung lên.

Không biết phải làm sao, anh đưa mắt nhìn về phía vạt núi Chiak u

ám rồi nhả khói thuốc.

Bầu trời xanh trong và mặt trời vẫn còn cách đằng Tây cả một

quãng dài nhưng vầng trăng ban ngày đã vội vã đổ xuống vạt núi.
Trăng đầu mùa giống như khuôn mặt trắng bệch của đứa trẻ, toát lên
vẻ vụng về và buồn bã thật chẳng hài hòa với bầu trời trong xanh và
ánh nắng lấp lánh bao quanh.

Yeo Jin Hee vẫn chưa ngừng khóc.
Người ta nói rằng khi phụ nữ khóc thì đừng ngăn cản. Vì như thế

chỉ thêm dầu vào lửa. Khi phụ nữ khóc cũng đừng hỏi lý do tại sao. Vì
nhiều khi ngay cả bản thân phụ nữ cũng không hiểu vì sao mình khóc.

Nhưng Yeo Jin Hee nói cô khóc vì đứa trẻ tội nghiệp quá, sau khi

hỏi anh rằng sau này định sẽ thế nào cô lại khóc, cuối cùng cô vừa
khóc vừa nói rằng vì anh mà cô đau lòng.

Hóa ra trên đời này vẫn có người khóc vì mình. Vì những kẻ cô độc

như anh và đứa trẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.