BỐ CON CÁ GAI - Trang 171

Chắc là tôi lại sắp phải chịu đựng quá trình điều trị kinh khủng. Nếu

bệnh cứ tái phát thì khả năng sống sót của tôi sẽ càng giảm...

Nhưng mà tôi muốn sống. Chỉ cần được sống thì dù có phải uống

thuốc hay tiêm tôi cũng tự tin là mình chịu đựng được hết. Có phải là
thời gian qua tôi đã lớn lên rất nhiều không nhỉ? Dù sao thì tôi cũng
muốn sống, và nếu được sống hạnh phúc như ở Sarakgol thì tốt biết
mấy. Nếu thế thì khuôn mặt bố cũng sẽ luôn rạng rỡ. Nếu vậy thì tôi
cũng không phải lo lắng rằng bố sẽ trở thành cá gai bố nữa.

Tôi vừa mơ. Nhưng trong giấc mơ tôi cũng biết là mình đang mơ.
Trong giấc mơ, Seong Ho mặc áo trắng đang vẫy tay gọi tôi. Đứng

bên cạnh Seong Ho là mẹ cậu ấy, cũng đang vẫy tay về phía tôi như
Seong Ho. Thấy cậu ấy tôi rất vui nhưng không muốn đi về phía đó.
Tôi sợ rằng nếu bước về phía đó thì tôi sẽ không quay trở lại được
nữa. Sao tôi có thể đi được chứ? Nhưng rồi chẳng phải là chân tôi cứ
đang tự di chuyển hay sao. Cứ thế, cứ thế...

Bố ơi, bố ơi! Nhưng ở trong mơ mà giọng nói của tôi cũng không

thể thoát ra ngoài dù chỉ một lời. Tôi nghĩ rằng không có cách nào
ngoài việc phải tỉnh dậy thật nhanh.

“Daum à.”
Giọng nói của mẹ, và khuôn mặt mẹ ở gần đến mức chạm vào mũi

tôi.

Chưa kịp tỉnh khỏi cơn mơ tôi đã lại chìm vào một giấc mơ khác.

Giống như củ hành tây tách vỏ rồi lại tách vỏ tiếp mà vẫn không thấy
lõi bên trong đâu. Tôi rất sợ hãi. Rằng nếu như tôi không thể tỉnh dậy
khỏi giấc ngủ mà cứ mơ mãi thì phải làm thế nào.

Mẹ xoa tay tôi rồi nói:
“Daum à, mẹ đây.”
Tôi gắng hết sức nhắm mắt lại rồi mở ra, mấy lần nhắm rồi lại mở.

Hình ảnh của mẹ vẫn không biến mất. Tôi còn có cảm giác rất rõ là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.