BỐ CON CÁ GAI - Trang 239

hề thuyên giảm. Nếu đó là triệu chứng thì chẳng lẽ chỉ mức đó mà anh
đã phải đi kiểm tra sức khỏe tổng quát hay sao.

Sau khi đứa trẻ bắt đầu cuộc chiến với bệnh tật thì anh đã không hề

nghĩ gì đến việc kiểm tra sức khỏe tổng quát. Mà cho dù có nhớ ra đi
chăng nữa thì đó cũng thật là một ý nghĩ đáng xấu hổ. Chứng kiến
cảnh đứa trẻ đang rên rỉ vì đau đớn, anh đã chẳng hề bận tâm đến sức
khỏe của mình. Anh chỉ mong sao có thể chia sẻ được phần nào nỗi
đau của đứa trẻ mà thôi.

Anh hắng giọng nhiều lần rồi hỏi:
“Nếu vậy khi dấu hiệu xấu thật sự xuất hiện thì sẽ có những triệu

chứng gì ạ?”

“Mỗi người khác nhau, nhưng thông thường thì sẽ bị sốt, nôn mửa

và đau bụng đến mức khó có thể chịu đựng được. Sẽ bị suy nhược đến
mức không thể nuốt nổi thức ăn, và bị vàng da nghiêm trọng, khó thở,
cổ trướng, rồi thì tĩnh mạch gan sẽ bị vỡ, nôn ra máu, xuất huyết rồi tử
vong.”

Đó chính là tôi. Người đang bình thản ngồi trước mặt anh đấy. Anh

nhắm chặt mắt lại. Anh mở đôi mắt đang nhắm chặt rồi nghĩ đến
người mà anh đang thấy đau lòng và nhớ nhất lúc này. Đó chính là đứa
trẻ.

Anh nắm chặt hai bàn tay để giữ bình tĩnh trong khi toàn thân đang

run lên không thể nào kiềm chế được. Và cuối cùng, anh bật ra câu hỏi
mà nếu có thể thì anh đã muốn né tránh.

“... Vậy bạn tôi có thể sống được bao lâu nữa?”
“Nhìn vào phim chụp thì có lẽ không quá sáu tháng.”
Sáu tháng. Thời gian từ khi ghép cho đến giai đoạn hồi phục của

đứa trẻ là ba tháng.

Hóa ra cũng chưa phải là trường hợp tồi tệ nhất. Dù sao cũng thật

may mắn. Không phải là kết thúc ngay bây giờ mà. Anh thầm lẩm
bẩm trong lòng rồi hỏi lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.