BỐ CON CÁ GAI - Trang 255

“Anh còn cười được sao? Anh muốn cười thật sao? Anh thử nói đi.

Đã đến mức này rồi anh còn định cười đến bao giờ nữa?”

Anh lấy chiếc khăn tay trong túi ra đặt vào tay Yeo Jin Hee.
“Anh nhớ lại lần đầu tiên gặp em. Khi đó Jin Hee đã hỏi anh một

câu. Em muốn thân thiết với anh thì phải làm thế nào? Rồi em cười
thật tươi khoe hàm răng đều tăm tắp. Giây phút đó anh đã có cảm giác
gần gũi thân thiết với Jin Hee rồi. Nhưng hình như lúc đó anh đã giả
vờ và nói như thế này, chỉ cần em cứ tươi cười như thế này thì chúng
ta sẽ chóng thân thôi.”

Chim bồ câu vỗ cánh bay lên, vẽ nên một hình bán nguyệt rồi biến

mất. Có một người phụ nữ trung tuổi đang đẩy chiếc xe lăn quay lại
khu phòng bệnh trẻ em. Ngồi trên xe lăn là một đứa trẻ đội mũ len
sùm sụp và đeo khẩu trang kín mít. Chắc là đứa trẻ đang phải chịu
chứng bệnh bạch cầu lympho, bạch cầu cấp dòng tủy sống, hay là
bệnh thiếu máu bất sản.

Yeo Jin Hee thở dài rồi nói:
“Gần đây có một bác sĩ mới trở về từ Đức. Tiến sĩ Lee Jeong Ho.

Đó là người có uy tín trên thế giới về bệnh gan. Ông ấy đã xem phim
chụp của anh rồi và nói trước tiên anh hãy nhập viện đi.”

Tiến sĩ Lee Jeong Ho là giáo sư làm việc ở một trường đại học nổi

tiếng của Đức. Và là nhân vật được nhắc đến như một ứng cử viên
sáng giá cho giải Nobel Y học. Muốn được ông ấy đặc cách thăm
khám chắc còn phải xếp hàng dài. Chắc hẳn Yeo Jin Hee đã phải chật
vật lắm mới có thể chen được vào danh sách xếp hàng eo hẹp ấy.

Anh lắc đầu im lặng. Yeo Jin Hee đặt tay lên mu bàn tay anh.
“Nếu là tiền thì anh đừng lo lắng gì cả.”
Tiền? Đó đương nhiên là vấn đề rồi. Nhưng anh không thể lãng phí

thời gian vào việc điều trị vô ích này được. Và vấn đề lớn hơn là anh
sẽ phải rời xa đứa con đang khổ sở chữa bệnh máu trắng. Nói thẳng ra
thì, anh không muốn mạo hiểm. Anh không thể để mất hai thứ cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.