BỐ CON CÁ GAI - Trang 256

một lúc được. Anh đã đưa ra một lựa chọn mà theo anh, là thiết thực
nhất.

Tự nhủ trong lòng như vậy, anh nói với Yeo Jin Hee:
“Bệnh của anh nặng lắm rồi. Ngay cả bác sĩ Lee Jeong Ho cũng

không làm gì được đâu.”

“Người ta nói kỳ tích hoàn toàn có thể xảy ra đấy thôi. Vả lại chẳng

phải khi có niềm tin rằng mình sẽ sống, thì người ta sẽ sống hay sao?
Anh hãy nghĩ cho Daum mà xem. Chẳng lẽ anh muốn biến Daum
thành đứa trẻ mồ côi à?”

“Bây giờ là thời điểm quan trọng nhất đối với Daum. Đây là cơ hội

cuối cùng, là kỳ tích với thằng bé. Nhưng mọi thành bại của việc điều
trị đều phụ thuộc vào ý chí của thằng bé. Nhất định anh phải ở bên
cạnh nó. Nếu không có anh thì nó sẽ lo lắng bất an.”

“Còn anh thì sao? Đây cũng là cơ hội cuối cùng của anh cơ mà. Là

một người cha, anh đã làm tất cả những gì có thể cho Daum rồi. Đến
mức anh còn chẳng nhận ra bệnh tình của mình đã trầm trọng đến mức
này. Anh đừng cư xử như kẻ ngốc nữa. Giờ anh hãy giao Daum lại cho
mẹ nó.”

Anh khẽ mỉm cười thay cho câu trả lời.
Yeo Jin Hee nước mắt đã lại lưng tròng, đứng bật dậy khỏi chỗ.
“Anh đã cố gắng hết sức để cứu sống Daum, còn với bản thân mình

sao anh không thể làm như vậy? Chỉ cần một phần mười tình cảm anh
dành cho Daum, không, chỉ cần một phần một trăm thôi, xin anh đấy.”

Anh ngước nhìn Yeo Jin Hee rồi đáp:
“Nếu hỏi rằng điều mà anh thấy khó chịu đựng nhất trong thời gian

qua là gì, thật buồn cười đó lại là việc cắt móng tay cho đứa bé. Mỗi
lần cắt móng tay cho con, anh lại không khỏi suy nghĩ. Cảm giác như
thể thời gian còn lại của nó ngày một rút ngắn theo mỗi lần cắt móng
tay. Khi anh đang cắt móng tay cho nó như thế này, thì nó cũng đang
dần chết đi. Anh đã cố gắng cắt sát hết mức có thể. Như thể làm thế thì
anh có thể kéo dài được sự sống của nó vậy. Nhưng gần đây anh lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.