BỐ CON CÁ GAI - Trang 298

“Vậy gặp nhau đúng bảy giờ nhé. Ở sau khu phòng bệnh trẻ em có

băng ghế dài. Anh sẽ chờ ở đó. À không, em không cần đến. Em để
con đến thôi. Chỉ cần một lát thôi.”

Anh ngồi xoay lưng lại ánh đèn đường.
Đặt hai tay lên trên đầu gối, ngồi thẳng lưng và chờ đợi đứa trẻ.
Sau khi nói chuyện điện thoại với người vợ, anh đã gặp trưởng khoa

Min. Để tiêm moóc-phin. Anh không muốn giây phút cuối cùng gặp
con, anh lại rên rỉ vì đau và lãng phí giây phút đó. Moóc-phin không
thể nào giúp vực lại cơ thể bệnh tật, nhưng dù sao anh cũng không thể
để đứa trẻ ra đi mà nghẹn họng không nói được gì.

Anh mong thời gian trôi qua chậm thôi, nhưng thời gian thì lại cứ

cuốn trôi anh như thể một dòng nước dữ chảy xuống từ khe suối. Mặc
kệ mặt trời giữa trưa dần biến mất một cách uể oải, rồi đến khi bầu trời
phía Tây nhuộm đỏ ánh hoàng hôn, và bóng tối ập tới như một đội
quân xâm lược, anh gần như chỉ nhìn đăm đăm vào con đường nhỏ
tiếp nối với khu phòng bệnh trẻ em.

Buổi chiều gió cũng thổi dữ dội hồi lâu. Trên cành hoa tử đằng vào

lúc xế chiều, có một vài chú chim bay đến, làm náo loạn một chốc rồi
lại vỗ cánh bay đi. Có ai đó ngồi ở phía đối diện với anh, nhả khói
thuốc phì phèo về phía bầu trời mờ ảo, rồi cũng bỏ đi xa dần.

Anh nhìn thấy ba bóng người đi ra khỏi khu phòng bệnh trẻ em. Hai

người đứng lại, còn một người tiếp tục đi.

Ôi, là đứa trẻ. Đứa trẻ đang tiến đến với những bước chân vội vã.
Đứa trẻ mà anh nhớ nhung đến khổ sở, vậy mà anh lại chẳng đứng

dậy. Hằng đêm, anh đã gọi tên đứa trẻ đến mức khản cả cổ. Nhớ lại
những khi anh dang rộng hai tay ôm lấy nó, anh lại thở dài và nước
mắt lã chã rơi. Nhưng anh chẳng cất tiếng gọi cũng không hề đưa tay
ra. Ừ, đúng là con rồi, con trai của bố... Anh chỉ khẽ lặp đi lặp lại như
vậy.

“Bố!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.