BỐ CON CÁ GAI - Trang 49

Tôi đã định nói như thế. Nhưng không sao thốt lên lời nên tôi đành

gật đầu. Không hiểu sao nước mắt cứ muốn trào ra làm tôi phải nắm
chặt lấy bồn rửa mặt.

Lần nào đó bố đã bảo tôi. Rằng khóc vì đau thì chẳng có gì sai cả.

Đó không phải là việc gì đáng xấu hổ. Nhưng mà khóc vì buồn thì thật
không đáng mặt nam nhi chút nào.

Thì giờ tôi rất muốn nói với bố. Rằng nỗi buồn trong lòng còn khó

chịu hơn rất nhiều so với nỗi đau trên cơ thể, vì thế nên thật khó có thể
kìm được nước mắt. Giá mà bố hiểu được điều ấy.

Bây giờ tôi đang gối lên cánh tay bố và nằm trên giường.
Không biết là đã bao lâu rồi tôi mới lại được nằm cùng bố. Lúc nào

bố cũng mở máy tính xách tay ra, đặt trên giường tôi rồi ngồi gọn trên
chiếc giường phụ và làm việc. Hôm nay không biết có chuyện gì mà
bố còn chẳng buồn lấy máy tính ra khỏi túi.

“Bố ơi, bố không làm việc ạ?”
“Hôm nay bố định nghỉ, nhưng mà con thích bố làm việc à?”
Tôi ôm chặt lấy cổ bố thay cho câu trả lời. Tôi biết là bố làm việc

chăm chỉ như thế nào mà. Tôi không ngủ được sâu. Một đêm tôi thức
dậy đến mấy lần. Mỗi lần như thế tôi lại thấy bố đang gõ bàn phím
máy tính. Đúng rồi, chắc là trên thế gian này không có ai làm việc
chăm chỉ bằng bố đâu.

Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ. Rằng rốt cuộc là bố sống vì điều gì nhỉ?

Đối với người chỉ biết làm việc như bố thì công việc là điều thú vị
nhất hay sao?

Tôi hỏi bố điều mà nãy giờ tôi vẫn băn khoăn.
“Bố đã mua kẹp tóc chưa ạ?”
“Kẹp tóc?”
“Buổi sáng bố đã hứa là sẽ mua mà.”
“Kẹp tóc mà con định sẽ tặng Eun Mi á? Ôi bố quên mất rồi.”
“... Không sao đâu ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.