BỐ GIÀ TRỞ LẠI - Trang 117

Falcone nhún vai.” Tôi không biết. Tôi cũng giống như Vincent, tôi

không thể lần ra manh mối cái mớ bòng bong rối rắm quái quỉ này. Tôi
cũng chỉ nghe người ta nói, thế thôi. Nhưng một lố những gì tôi nghe đó là
mặc dầu Don Vito, xin linh hồn cụ an nghỉ nơi cõi vĩnh hằng, đã hứa danh
dự bằng cả mạng sống của mình rằng ông sẽ không trả thù cho cái chết của
con trai mình, tên gì nhỉ?-

“Santino,” Geraci nói.

“Lại thêm một giọng điệu khác” Anh ta nâng cốc cappuccino giả vờ như

nâng ly rượu mùng.” Cám ơn, O’Malley. Đúng rồi: Santino. Ông ấy đã nói
không trả thù vụ đó, ngay cả không nhìn ngó gì vào đó nữa. Cách chúng tôi
hiểu chuyện đó là : Gia đình ông sẽ không làm chuyện đó, nhưng, xem nào,
đó chỉ là một mớ những lời nước đôi, lập lờ để lật lọng. Tất cả những gì mà
ông muốn nói đó là đích thân ông sẽ không làm việc đó. Vito bước xuống
để Michael có thể sáng tác kịch bản báo thù và thực hiện ngay sau khi ông
ấy mất.”

“ Xin thứ lỗi cho tôi”, Geraci nói. “ Đó không phải là nói lập lờ nước

đôi. Chuyện không xảy ra theo cách đó.”

“Coi nào, Vincent,” Falcone nói, “tại sao nhà Corleones là Gia đình

New York duy nhất gửi đại diện đến đây, hở ? Tại sao tôi có một chỗ ngồi
với hai vị và một soldato miệng còn hôi sữa của người khác? Có phải là bỉ
mặt chúng ta không?”

“ Không ai gọi đấy là một chỗ ngồi,” Molinari nói. “ Chỉ là cuộc nói

chuyện giữa một ít bạn bè. Một ngày đẹp trời, có thể Don Forlenza sẽ cho
chúng ta mượn mấy bộ gậy đánh golf, và chúng ta sẽ nhẩn nha chơi golf...”

“ Chiếc ghế này ngồi thoải mái thật”, Narducci nói, xoa xoa hai tay vịn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.