BỐ GIÀ TRỞ LẠI - Trang 122

Falcone xoa vỗ và dựng tác phẩm điêu khắc của anh ta lên. Nó đứng cao

khoảng hai bàn tay. Anh ta nghiêng mặt mình về phía nó như thể anh ta
đang cố nắm bắt phản ảnh của mình trong những mảnh vỡ lớn hơn.

“ Và thứ tư là”- ngón út giơ lên- “thuốc men”. Lúc buông ra từ này

Forlenza đồng thời thả người ra sau trong chiếc xe lăn. Ông có vẻ kiệt sức.

“Thuốc men?” Molinari thắc mắc.

“ Đừng nói lại chuyện này” Falcone cáu gắt.

Geraci cố gắng không biểu lộ phản ứng gì.

“ Một câu đố xưa cũ, vâng,” Forlenza nói,”nhưng là một câu đố còn

chưa có lời giải. Nó là đe dọa lớn nhất cho công việc của chúng ta. Vâng,
nếu chúng ta không kiểm soát nó, người khác sẽ nắm lấy, và chúng ta có thể
mất quyền lực, nhưng nếu-“

“ Nếu chúng ta nắm được,” Falcone ngắt lời, “không phải là chúng ta

không sẵn sàng, cho là bọn cớm sẽ không nhìn cách khác giống như bọn
chúng nhìn vào cờ bạc, phụ nữ, các công đoàn,vv...Nào, Vincent. Muốn học
vài bài ca mới, hở? Nhìn chung quanh đi. Cái thiên đường nhỏ cho những
tay buôn lậu rượu mạnh”-một tiếng sét nổ ra, ăn khớp hoàn toàn với thiên
đường
-“ đó là chuyện của quí vị. Quí vị đã làm nên chuyện và xin bái
phục!
Nhưng đối với những người thuộc thế hệ chúng tôi, thì đó là ma túy.
Với thế hệ kế tiếp là cái gì, thì ai biết được?”

Narducci làu bàu cái gì đó mà Geraci nghe ra như là” những em đĩ trên

sao Hỏa”.

“Nhiều người trong chúng ta,” Forlenza nói, “từng long trọng thề, trước

Thánh Bổn mạng của gia đình mình, rằng chúng ta sẽ không dính líu đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.