BỐ GIÀ TRỞ LẠI - Trang 174

thanh thản với lạc phúc. Michael đi ngang căn phòng và vặn nắm điều
chỉnh âm lượng của chiếc hi-fi treo trên tường.

Tia nhìn hốt hoảng của Anthony trông giống làm sao với tia nhìn của

Kay mấy phút trước đó khiến trái tim của Michael nhói lên. Mấy đứa bé
đang chơi trên thảm lật đật đứng lên và chạy ra xa.

“ Chào bố,” Michael lên tiếng.

“ Tôi có hơi tự tiện-“

“ Quên đi,” chàng nói.” Có sao đâu.”

“ Có phải chúng ta đang có quá nhiều rắc rối?” Anthony bối rối hỏi.

Môi trên của cậu bé run run và đôi mắt nó mở to. Michael từ trước tới

giờ có lẽ từng đét đít thằng bé hơn ba lần. Bất kỳ ai nghĩ rằng mình có thể
giải thích mọi chuyện mà con người làm đều có thể khôn hơn ra đơn giản
chỉ bằng cách có một vài đứa con. “Không đâu, cưng” Michael nói. “ Con
không gặp rắc rối gì đâu.” Chàng nhấc Anthony lên và ôm siết thằng bé một
phát. “Con thích cái đó? Âm nhạc đó?”

“Con đã nói với Ngoại là chúng ta không nên-“

“ Được rồi. Không sao cả,” Michael vội trấn an con. “ Con và Ngoại

đang nghe nhạc gì vậy?”

“ Nói Ba con nghe đi, Tony,” Thorston bảo cháu, và mang lại đôi mắt

kính tròng đen, dày lên.

“ Nhạc Puccini”

“ Ông ấy là người Ý,” Thorston nói. “ Chết lâu rồi, dĩ nhiên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.