BỐ GIÀ TRỞ LẠI - Trang 244

Thang máy mở ra và giúp anh thoát khỏi nỗi khốn khổ của im lặng. Anh

vỗ vào lưng nàng khi nàng bước ra.

“ Chúc anh may mắn với công việc,” nàng mi gió anh. “Cor-le-on-e.”

Anh trông chừng hai cánh cửa thang máy khép lại. Anh nhìn hình ảnh

mình bị méo mó trong hai cánh cửa bằng đồng thau được đánh bóng. Chẳng
có gì nhiều để nhìn. Anh nhấn nút lên tầng thứ sáu, áp đôi lòng bàn tay vào
mặt phẳng mát lạnh của kim khí rồi ôm cái đầu mệt lữ, rã rời. Ai bảo là đời
sống dễ dàng. Tuy vậy anh còn đứng đây.Anh đã phạm những sai lầm, như
bất kỳ ai, và sống để nói về điều đó, không giống như phần lớn những
người mà anh biết.

Cửa mở và anh đi vào phòng.

Thiên hạ vẫn nghĩ về anh như một anh chàng khá dễ thương song đồng

thời cũng hơi yếu đuối, kém bản lĩnh, tài chí không bao nhiêu. Anh biết rõ
như thế lắm. Nhưng mà, hẵng đợi đấy. Ai anh tài, ai tuấn kiệt, trong trần ai
ai dễ biết tay ai? Xem nào. Có bao nhiêu kẻ có thể chống chọi những tình
huống căng thẳng cân não trong một ngày như hôm nay và trụ vững kiên
cường hơn Frederico Corleone này? Chàng đã thức dậy giữa một quyết định
thực sự là tệ hại mà chàng không thể để cho mình nghĩ về nó nhiều hơn
nữa, không biết ngay cả là mình đang ở đâu, không biết ngay cả là tại cái xứ
sở nào. Tuy thế chàng cũng đã, ngay lúc trời vừa rạng sáng, kịp kéo mình ra
khỏi nơi ấy, và nhờ vào bản năng kỳ diệu nào chẳng biết nữa, đã đi vào
đúng hướng. Được rồi, chấp nhận là chàng đã để quên khẩu súng và cái bật
lửa, nhưng ở một xứ sở khác, vậy nên bạn hãy nghĩ là chuyện đó xong rồi.
Khẩu súng đó không đăng kí nên là của kẻ vô danh. Chàng có hơi sơ suất
một tí khi ở hải quan, nhưng nhờ trời, chàng đã nhanh trí đúng lúc khi nói
rằng những quả cam không phải của mình, và lượng rượu chàng uống chỉ
vừa đủ giúp mở mắt thôi, chưa đến mức bị ghi phạt, và việc buông ra cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.