BỐ GIÀ TRỞ LẠI - Trang 273

Đám tang Ông Trùm Molinari chầm chậm đi qua trong sương mù, một

hàng dài gồm hơn một trăm chiếc xe nối đuôi nhau làm ùn tắc giao thông,
hướng về phía nam và ra khỏi San Francisco. Frederico Corleone ngồi trong
chiếc xe thứ tư đàng sau xe tang, trong một chiếc Cadillac nặng hai tấn-
trắng&đen- mà Tony Molinary thưở sinh thời vẫn thích tự tay lái. Anh đã
bảo với Michael rằng nếu đem theo Capra và Figaro, sau bao nhiêu những
bảo bọc, chăm sóc mà gia đình Molinaris đã dành cho Fredo trong bao
nhiêu năm, sẽ có vẻ như là thiếu tôn trọng – hoặc tệ hơn, có vẻ như nhà
Corleones có gì đó phải sợ ở San Francisco – và anh lại bị sốc khi người
anh em của mình nhất trí như thế! Tài xế là một soldato (lính đã được vào
biên chế chính thức)của Molinari mà Fredo đang cố nhớ lại tên. Ngồi phía
trước là vợ của Dino, em của Tony. Hai cô con gái nhỏ của nàng ta ngồi
phía sau bên cạnh chú Fredo.

Đó là lần đi đến nghĩa trang lâu nhất mà Fredo từng trải qua, càng thấy

lâu hơn vì các cô bé cứ khóc suốt và những toan tính vụng về của anh nhằm
dỗ dành chúng. Anh đã tiên liệu mang theo hai cái khăn bằng lụa mềm có
chữ đan lồng vào nhau để cho hai bé lau nước mắt nước mũi đến ướt nhẹp!

“Chỗ này ở đâu vậy?” Fredo hỏi, nắm lấy tấm thiệp cầu nguyện có tên

của nghĩa trang trên đó: NGHĨA TRANG Ý.

“Colmar,” tay tài xế nói. “ Họ đều ở Colmar.”

“ Ai đều ở Colmar?” Fredo thắc mắc.” Colmar ở đâu vậy?”

“Các nghĩa trang. Ở San Francisco chính quyền không cho xây nghĩa

trang. Phải đi đến Colmar, mà chúng ta sắp đến đây. Trở lại thời đổ xô đi
tìm vàng, người ta cứ việc chôn người chết bất kỳ nơi nào họ ngã xuống.
Trong vườn, ở sân sau, ven lối đi, bất kỳ cái gì. Thời ấy có vài khu được qui
hoạch làm nghĩa trang, chủ yếu là cho nhà giàu. Nhưng rồi sau đó chỉ được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.