BỐ GIÀ TRỞ LẠI - Trang 274

để lại đầu ở nghĩa trang còn thân mình và tay chân thì phải di dời về
Colmar. Họ phải làm thế. Bà ngoại tôi vẫn còn kể chuyện trong những lần
động đất trên khắp thành phố, những tử thi sẽ hiện ra phập phồng trên mặt
đất rồi đứng lên, không đầu, kêu gào-“

“Đủ rồi đấy!” vợ của Dino quát lên. “ Khép cái mõm đáng nguyền rủa

của nhà anh lại.” Mấy đứa con của chị ta không có vẻ gì là hiểu tiếng Ý.

Bác tài cụt hứng, hết bép xép và...câm như hến.

Fredo cũng nghĩ rằng câu chuyện của bác tài không phải là thứ thích

hợp để kể cho trẻ con, nhưng cả hai đứa đều ngưng khóc và trông có vẻ khá
quan tâm đến câu chuyện.

Bên ngoài, nhà cửa, sân vườn dừng lại và được tiếp nối ở mỗi hướng

bởi những khoảng đất bằng uốn lượn nhấp nhô được bao phủ bởi các bia
mộ, các hầm mộ, tượng , thánh giá và những cây cọ, một thành phố rộng
lớn, kiên cường của người chết, và vì một vài lí do nào đó anh bỗng nghĩ
đến lời của anh mình, Sonny, từng nói khi anh ta thực sự đã trục xuất Fredo
khỏi gia đình: Las Vegas là thành phố của tương lai. Không phải đâu,
Sonny. Colma đây này mới là thành phố của tương lai. Thành phố vĩnh cửu
của tương lai. Thành phố của người chết, xứ sở muôn đời của vong nhân.
Chết, như Sonny. Fredo cảm thấy một tiếng cười loạn thần kinh, điên dại
dâng lên trong người và anh cố kìm nén nó.

Nghĩa trang Ý trải dài hàng mấy dặm dọc hai bên đường. Đám tang đi

vào một đường nhỏ ở hướng nam, ngang qua một dinh thự có hàng tá bàn
tay bằng kim loại màu xanh gắn vào phía ngoài nắm lấy một dây xiềng dài
màu đen.

Fredo lắc đầu ngạc nhiên. Đây là thủ đoạn làm tiền tài tình nhất mà ta

từng thấy. Tất nhiên ở đây có một nghĩa trang dành riêng cho người Ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.