BỐ GIÀ TRỞ LẠI - Trang 300

khóc. Cô gái cứng cỏi đâu mất rồi? Cái phần nơi nàng đã từng là Kathy đâu
mất rồi?

“ A, những giọt nước mắt ngọt ngào của niềm vui,” bà nội nói bằng

tiếng Ý. Bà nâng cốc cà phê đã mẻ miệng lên, cái cốc mà bà dùng đã từ lâu
lắm như Francesca còn có thể nhớ được, cái hình ảnh đã mờ về các hòn đảo
Hawaii giờ đây được cẩn phía bên ngoài với những tàn tích của hàng tá thứ
bột nhào và hỗn hợp bột mì, trứng, sữa. “ Để làm một bữa tiệc đêm Giáng
sinh thì đây là thành phần chủ yếu nhất!”

Ai mà ngăn được cảm xúc trước câu khẳng định này từ đôi môi của một

người đàn bà mới là góa phụ chưa đầy một năm. Từng người đàn bà khác
tranh nhau tìm ly, cốc hay chai của mình và nâng lên cao.

Từ sau gáy mình, Francesca cảm nhận khuôn mặt Kathy với thái dương

mang đôi kính to tướng. Em đúng là ngốc nghếch,” Kathy thì thầm và hai
đứa cùng nhau cười vang, giống hệt nhau.

Lúc làm thánh lễ Mi-sa, Francesca phải thì thầm những chỉ dẫn cho

Billy (gia đình chàng theo đạo Tin lành), trước nay chàng chưa từng đặt
chân vào một nhà thờ Công giáo. Chàng rất vụng về trong việc quì gối và
việc làm dấu thánh giá chẳng khác lúc chàng lóng ngóng trên sàn nhảy.
Nhưng nàng có thể cảm nhận đôi mắt Kathy chiếu về phía Billy, cho dù
Billy không cảm thấy. Nàng có thể nghe Kathy nói rằng đây chính là loại sự
vật bây giờ thì đáng yêu và về sau làm cho bạn mê cuồng, ngay cả nếu
Kathy- ngồi ở đầu kia của chiếc ghế dài và lo đỡ cụ Angelina lọm khọm.-
không nói gì khác ngoài lời kinh và thánh vịnh.

Khi chuông nhà thờ ngân nga lời chuông sám hối, Francesca nắm tay

đấm nhẹ vào ngực bốn lần, mỗi lần cho một giờ ở Lữ quán Sand Dollar.
Lúc lên chỗ chấn song bàn thờ, nàng làm lại động tác đó, một cú đấm ngực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.