BỐ GIÀ TRỞ LẠI - Trang 325

“ Chúng làm một cái nghề cũng quái thật. Làm thế nào mà một người-

nhất là những đứa trẻ ngốc nghếch, tiêu biểu như thằng nhóc Bocchichio
theo anh- có đời nào lại nghĩ ra một dịch vụ quái gỡ như thế?”

“ Nếu điều gì đó là thuộc về số mệnh của mình, có lẽ ta không cần phải

suy nghĩ gì,” Michael nói.” Ta chỉ cần lắng nghe”

“ Lắng nghe như thế nào, theo ý anh?”

“ Nếu có bất kỳ ai cháu biết mà từng phát hiện ra số mệnh mình, thì

người đó là chú đấy, chú Pete à.”

Clemenza nhíu mày, động não như vũ bão để “điều nghiên” cho tường

tận cái câu nói có phần bí hiểm này. Thế rồi khuôn mặt ông nở bung ra
thành một cái cười nhăn nhở.”Hà!” ông nói.” Ta nghĩ mình đã nghe ra ơn
kêu gọi của số mệnh!” Ông nhướng đôi lông mày biểu lộ sự ngạc nhiên chế
nhạo và cong bàn tay quanh vành tai trái như cố căng tai để lắng nghe tiếng
động nào đó đến từ trong rừng. “Pete” ông tự gọi tên bằng một tiếng thì
thầm rất “sân khấu kịch trường”: Giờ lịch sử đã điểm rồi đấy!

Nick Geraci nhớ lại vụ rơi máy bay và mọi chuyện cho đến điểm anh bị

sốc và trồi lên trên mặt nước. Có lẽ giờ đây đã có cách để khám phá ra
những ngón tay của ai mà anh đã bẻ gãy để gỡ mình ra, nhưng anh hy vọng
mình sẽ chẳng bao giờ biết được.

Anh đã bất tỉnh trong toàn bộ thời gian nhập viện và nhiều ngày sau đó.

Khi cuối cùng tỉnh lại, anh thấy mình trong một căn phòng màu vàng chanh
nhỏ xíu đến nỗi chiếc giường đôi anh nằm hầu như đã choán gần hết không
gian căn phòng. Chân anh được băng bó và nối với một cái ròng rọc gắn
vào một thanh ngang trên trần. Ánh sáng tràn vào từ hai cửa lớn kiểu Pháp
dường như mở ra một ban-công. Nơi đây không phải là bệnh viện, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.