BỐ GIÀ TRỞ LẠI - Trang 341

“ Em khờ quá,” Barb nói. “ Ai rồi cũng phải chết, một ngày nào đó.”

“Này, các con,”Charlotte bảo. “Ngoan nào.”

Làm như thể nàng không hề thấy ra cái vẻ kỳ lạ nơi màn cảnh này: bôn

ba từ hai ngàn dặm đến đây, phía sau một nhà tang lễ để nhận lại người
chồng mất tích của mình từ một chiếc quan tài, nhưng vẫn còn sống nhăn!
Bên trên, chiếc đàn organ, không hiểu vì lí do nào, có mà Trời biết, bắt đầu
chơi bài “Yes,Sir,That’s My Baby.”

“ Bố rồi cũng sẽ chết,”Barb tái khẳng định. “ Mọi người đều phải thế.”

“ Nhưng bố thì không,” Bev xác định.” Bố đã hứa như thế, đúng không,

Bố?”

Quả thực, anh có nói như thế, một lần. Bố anh vẫn thường nói rằng một

lời hứa là một món nợ. Ogni promessa è un debito. Chỉ khi chính anh cũng
trở thành bố- và hơn nữa với cuộc sống nghề nghiệp đầy bất trắc của mình-
anh mơi thấm thía bài học này.

“ Giờ đây anh thấy từng ngày trôi qua đối với em như thế nào,”

Charlotte nói. Tuy vậy nàng lại có vẻ vui khi nói điều ấy. Nàng không làm
ra vẻ như là mình đã cố gắng tảo tần, nặng nhọc. Nàng mĩm cười và nâng
khuôn mặt bầm tím của chồng trong đôi tay mình và hôn vào đó. Không có
vẻ đam mê nồng nàn, nhưng là một nụ hôn vợ chồng bình thường, hơi lần
lữa kéo dài một tí, loại nụ hôn mà người chồng có thể được hưởng vào buổi
sáng nơi bàn ăn điểm tâm. Đó không phải là loại nụ hôn mà Geraci từng
chờ đợi đón nhận, suốt thời gian nằm trong một quan tài với những chiếc
xương sườn được băng bó và một cái chân gãy-và, ai biết được, có lẽ là một
chấn thương sọ não mới- trong khi dàn đồng ca đám ma đang rì rầm ở
phòng trên đang hát để tiễn đưa linh hồn một kẻ khốn khổ nào đó. Mặc dầu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.