BỐ GIÀ TRỞ LẠI - Trang 41

hỏi. “Khách sạn Ritz hả?” Câu hỏi hay đấy. Mình đang ở đâu nhỉ ? Anh ta
muốn hỏi, nhưng trước tiên anh ta phải làm điều gì đó về số tiền của mình.
Có đồ ăn thức uống gì không? Anh ta hỏi. Một máy bán hàng hay cái gì đó?
Dầu sao anh ta có thể bảo nhân viên tiếp tân mang vào cho mình, ít ra là
một miếng bánh, chẳng hạn thế? “ Bộ chân ông gãy rồi sao?” anh chàng
tiếp tân hỏi móc. Người bán hàng nói rằng mình sẽ trả năm đô để có một
miếng bánh giao tận phòng. Anh chàng tiếp tân nói anh ta sẽ đến ngay.

Người bán hàng cần gọi vợ mình. Chuyện này từng xảy ra trước đây.

Anh ta đã nói rằng đó là với một cô thư ký. Anh ta đã hứa với vợ sẽ không
tái phạm. Anh ta bắt đầu quay số rồi nhận ra rằng mình cần đến nhân viên
tiếp tân để tiếp cận đường dây gọi ra ngoài. Nhân viên tiếp tân hẳn đã đi ra
ngoài để mua bánh.

Anh chàng này có một việc làm tốt, vợ hiền con ngoan, nhà cửa tươm

tất. Anh ta lại mới được kết nạp vào Phù luân hội. Vậy mà anh ta lại ở đây,
sau một đêm bù khú với mấy thành phần bất hảo đường phố, làm những
chuyện ấy
, rồi thức dậy vào một buổi sáng chủ nhật trong một nơi chốn
như thế này đây.

Anh ta lại ngồi dậy đi tìm mấy quả cam. Thật không may. Anh ta thấy

quần của mình nhưng lại không thấy cái áo sơ-mi màu vàng của mình ở
đâu. Anh ta cũng không thể tìm ra cái mũ chóp bằng vành cong lên của
mình. Anh ta không nhớ tên cái quán rượu nhếch nhác nơi mình đã để lại
chiếc xe.Anh ta sẽ phải kêu taxi về nhà, không có áo sơ-mi, rồi nhờ vợ lái
xe đưa mình chạy lòng vòng mấy khu láng giềng lụp xụp đi tìm chiếc xe bỏ
quên ở nơi nào không nhớ. Có khác nào mò kim đáy bể. Thế thì mua một
chiếc xe mới có lẽ là dễ hơn.

Anh ta chộp lấy khẩu súng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.