BỐ GIÀ TRỞ LẠI - Trang 412

“ Ôi, lạy Chúa!” Kay kêu lên. Nàng đứng lên và tìm chỗ ngồi xa khỏi

Michael. Đã hai lần, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, anh đã khiến cho
nàng gọi tên Chúa một cách vô ích.

Anh để nàng đi.

Nhưng nàng biết, cuối cùng sự yên lặng của nàng sẽ phát huy tác dụng.

Chính bởi vì anh rất thành thạo trong việc sử dụng yên lặng như một vũ khí,
điều đó không có nghĩa là chính anh lại bất khả xâm phạm đối với thứ vũ
khí đó, nhất là khi nó trong tay nàng. Nàng ngồi sát bên lườn phải của máy
bay và chăm chú ngắm nhìn bờ biển nước Ý lướt qua bên dưới đường bay.

Sau độ một giờ, chàng đến bên nàng. “ Ghế này có ai ngồi không vậy?”

chàng hỏi theo một cách lịch sự ( rởm!).

“ Anh đã đọc xong quyển sách rồi à?”

“ Xong rồi,” chàng nói. “ Anh nghĩ quyển sách tốt đấy, thực thế. Một

cuộc đào thoát dễ chịu.”

“ Nếu anh cho là thế.” Quyển sách mà anh lấy đọc là quyển The Last

Hurrah của Edwin O’Connors mà Kay đã mua tặng anh vào dịp Giáng sinh.
Anh tiếp tục ngủ thiếp đi. Không lâu sau khi nàng đọc xong quyển của
nàng, anh lấy quyển đó, và nàng lấy quyển của anh. Kay nghĩ The Last
Hurrah
là quyển hay nhất mà nàng từng đọc về chính trị ở các đô thị. Nàng
hơi thất vọng là chàng đã không thích nó.” Và, vâng, ghế đã có người giữ.”

“Kay,” chàng nói. “ Lí do mà em sẽ không hiểu được đó là vì anh đã

không-“ Anh nhắm mắt lại. Có thể cả chuyện này- vật lộn để tìm kiếm
những từ thích hợp- cũng có liên quan đến chuyến bay dài, nhưng giờ đây
có điều gì đó nơi anh dường như là bị dao động nhiều hơn là do kiệt sức.”
Bởi vì,” anh nói, đúng là... là anh đã không hoàn toàn, em biết đấy...” Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.