BỐ GIÀ TRỞ LẠI - Trang 556

bất kỳ lúc nào tay huấn luyện viên cũng có thể giết anh. Buổi tối, chàng
nằm đổ mồ hôi trong chiếc giường hẹp, suy nghĩ miên man về thân phận
người lính trong cuộc chiến.

Sự nghi ngờ của Michael- rằng yêu cầu về chiều cao của các binh chủng

được đặt ra có phần là để ngăn chận người Ý không vào được những lực
lượng tinh nhuệ- nảy sinh khi anh phát hiện rằng chỉ có một người gốc Ý
khác trong trung đội của mình. Tony Ferraro, cũng đến từ New York, là một
cầu thủ, thấp người, chắc nịch, đầu hói. Giống như Michael, anh ta đã tình
nguyện đầu quân ngay khi nghe tin về biến cố Trân châu Cảng, nhưng điều
anh ta thực sự muốn là đến Ý và gửi Mussolini xuống địa ngục.

Tony và Michael là hai người thấp nhất trong trung đội. Họ đi chậm và

là những xạ thủ yếu, nhưng họ đã đến Philippines trong tình trạng thể lực
tốt hơn phần lớn những người khác- và thấy hạnh phúc, bởi vì mọi điều mà
họ từng nghe về trận địa Thủy quân Lục chiến đều đúng. Những con người
ngã xuống, nôn mửa và cả mửa ra máu. Michael đã học cách yêu thích điều
đó. Anh thấy tiếc cho những trung đội mà các huấn luyện viên cho họ trở về
trại chỉ sau bốn giờ hành quân trong cát ngập sâu đến đầu gối thay vì tám
giờ như Trung sĩ Bradshaw bắt trung đội anh làm. Khi khóa huấn luyện tân
binh kết thúc, anh ta nói chuyện với trung đội và lần đầu tiên gọi họ là các
chiến hữu.

Mọi chiến sĩ trong đơn vị lúc ấy đều yêu mến anh ta. Nhiều người tuôn

ra những giọt nước mắt mà không hề thấy xấu hổ.

Michael không tuôn đổ cái gì nơi trại huấn luyện, chỉ sụt mất vài kí và

ngạc nhiên thích thú về sức chịu đựng phi thường của mình.

Mấy tháng sau, Tony Ferraro đến tiếp viện một hòn đảo nhỏ xíu không

tên và cũng chẳng có lợi ích chiến thuật gì thì bị một tay bắn tỉa Nhật bắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.