BỐ GIÀ TRỞ LẠI - Trang 559

Michael còn trẻ và không nao núng. Có lẽ đến một lúc nào đó anh sẽ

hiểu ra rằng Tom mới vừa trả lời cho câu hỏi mà Michael sắp đưa ra: “Có
phải Bố đã tác động vào việc phân công của tôi?”

“ Phân công chú làm gì?” Tom hỏi.

Michael hạ thấp giọng.”Tôi không gia nhập binh chủng này để làm một

anh cớm.”

“ Chú là anh cớm?” Hagen buông giọng lửng lơ.

Chán quá, Michael gác máy. Mấy ngày sau, Michael đi tuần trên bãi

biển và đứng trên các cầu tàu, súng trường quàng vai, nhìn những người
anh tin yêu khi chung đời quân ngũ bước xuống tàu ra khơi đến những
chiến trường xa xôi mà lòng họ rất phơi phới, hăng hái huênh hoang về
chuyện diệt thù, thước gươm đã quyết chẳng dung giặc trời. Những con
người ra đi với hào khí chất ngất sẵn sàng gieo Thái sơn nhẹ tựa hồng mao .
Và Michael chẳng bao giờ còn thấy lại bóng dáng những “tráng sĩ nhất khứ
bất phục hoàn” đó nữa.

Công việc chán ngắt nhất của phiên hiệu lính canh là làm sao cho những

người dân sự tuân thủ luật tắt đèn phòng không ( the blackout law). Người
ta cứ ưa nghĩ rằng những tình huống của mình là đặc biệt và thật khó mà
nói chuyện lí lẽ với họ được. Những đêm đầu khi đi thi hành luật này, nhiều
lúc bực mình quá Michael chỉ muốn nện báng súng vào những khuôn mặt
phì phị, vênh váo tự cho mình là quan trọng của những kẻ đáng ghét đó,
nhưng anh nhanh chóng nảy ra một ý tưởng hay hơn. Viên sĩ quan chỉ huy
của anh, người vẫn có một định kiến miệt thị hơn đối với đám dân sự, nghĩ
rằng ý tưởng của anh thật xuất sắc.” Tôi không bao giờ nghĩ tôi sẽ nói điều
này với một anh chàng người Ý,” viên sĩ quan chỉ huy nói,” nhưng anh bạn
có lẽ là mang máu sĩ quan từ trong huyết quản.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.