BỐ, HÃY LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG - Trang 126

Chương 23

– Này, hình như bây giờ bố khiến mẹ phát điên thì phải?
Cảm giác trút được gánh nặng, Jean-Rémi nhắm mắt lại: Cédric, rốt cuộc

thì! Rốt cuộc thì sao? Và liệu có phải Olivia đã yêu cầu nó gọi điện không?
Cô ta đã nói với nó những gì để giải thích cho sự “điên khùng” của mình
đây?

– Dù sao cũng xin chào con. Rất vui vì được nghe con trai của bố nói.
Khi nào? Ngày nào? Đến tuổi nào, xuất phát từ ý nghĩ nào, sự giả dối

nào mà người ta không thể nói từ “con yêu” với con trai của mình đây?
“Ông khốt”, chúng ta đừng nói đến chuyện đó. Khi nào người ta sẽ thôi lên
giọng và nói “không”, hết sức đơn giản vì sợ thấy mình bị đặt lại vào vị trí
người bố của mình, dù sao đi nữa, người ta cũng sẽ không phải nghe, vậy
có ích gì… Và những từ mà người ta phải tự kìm chế sẽ còn rung rất lâu
nơi bờ môi, nó quá dịu êm, thực sự xuất phát từ tâm hồn: “Cédric, con
yêu”, thế là xong.

– Hình như bố sẽ làm việc ở Maisons-Laffitte? Con đã xem rồi: ở đó,

chính lũ ngựa mới được coi trọng, bố thấy đấy!

Lũ ngựa… cái chết của một con cá ngựa… chắc chắn rồi! Nhưng cái

“Con đã xem rồi” làm thay đổi tất cả. Cédric đã chịu khó tìm trên Internet
nơi mà bố nó chuẩn bị đến làm việc.

– Tóm lại, người ta gọi Maisons-Laffitte là “khu đô thị dành cho ngựa”.

Điều đó có thể khiến con hứng thú. Và, như con đã nhận thấy, thành phố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.