BỐ, HÃY LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG - Trang 141

– Có chuyện người ta đổi ý cơ đấy. - Cédric chế nhạo, nhưng hình như

là bố hài lòng.

– Vậy là anh đã quyết định rồi.
Điều ông chủ nói hẳn khiến Sapritch rất hài lòng vì nó đã rời đôi giày

bát-két của tôi để đến ngồi trên đôi giày của bố và nói: “Tôi tin ông chủ”
bằng đôi tai của mình. Thêm vào đấy, nó đã thả ra một “cục gió” thỏa mãn
thật to. Nhà Chevalier đã gọi những quả rắm như vậy. Những quả to “gió
lớn”, những quả nhỏ “gió hiu hiu”.

– Chúc thuận buồm xuôi gió. - Cédric nói và tất cả mọi người cùng

cười, trừ mẹ.

– Mẹ có thể tiếp tục mà không bị cắt ngang được không? - Mẹ càu nhàu.
Cédric lấy chiếc iPhone của mình ra: “Con đặt chế độ rung”, và mẹ

ngước mắt lên trời.

– Mẹ đã quyết định ở lại đây và yêu cầu được quyền nuôi các con.
– Rung rồi! - Cédric hét lên. - Xin lỗi lại lần nữa con cắt ngang, mẹ yêu

quí, về việc giữ bọn con, con nghĩ gần mười tám và sắp mười ba tuổi, bọn
con có ý kiến riêng của mình.

Lần này, mẹ không nổi cáu và tôi nghĩ chúng tôi đã đi vào phần trọng

yếu của vấn đề, ở đó có đổ máu.

– Thì trong một trích lục ly hôn, tất cả phải được ghi lại trên giấy trắng

mực đen và các con vẫn còn vị thành niên. Dĩ nhiên, không phải là các con
buộc phải ở với mẹ. Mẹ chỉ nghĩ các con sẽ thích không phải xa trường học
của mình. Lẽ nào mẹ đã nhầm?

Tôi nhìn bố. Bố cười với tôi. Tôi nghĩ tới lâu đài Hermine, đến sự xỉ

nhục, tôi nói chen vào.

– Con thì con quyết định sống với bố ở Maisons-Laffitte!
– Còn con, con làm hòa thượng. - Cédric nói.
Mẹ nhìn chằm chằm vào tôi như thể không tin vào tai mình. Điều đó

khiến lòng tôi nặng trĩu. Nhất là vì mẹ không trả tiền cho cái niềng răng
mới của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.