BỐ, HÃY LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG - Trang 142

– Đợi đã, Tom! Nếu con sống ở Maisons-Laffitte, con sẽ phải chuyển

trường. Có Chúa mới biết được con sẽ tìm được gì ở đấy. Con sẽ mất các
bạn của con. Con đã suy nghĩ kĩ chưa?

– Các bạn, dù sao đi chăng nữa con cũng chẳng có nhiều. Và ở Maisons-

Laffitt có những trường học tốt: ba trường.

– Tôi thấy là mọi người đã có âm mưu rồi. - Mẹ nói với bố bằng một

giọng khó chịu.

– Tỉnh ngộ đi, Olivia. Đó là lựa chọn của Tom. Nhưng tôi cũng không

giấu cô là tôi vui mừng vì quyết định của con.

– Vì lâu đài đang chờ đợi họ, chúng ta hiểu được niềm vui của họ mà. -

Cédric cười khẩy.

Mẹ đứng dậy. Mẹ đứng yên trước mặt bố.
– Việc ấy? Việc ấy không phải là một âm mưu sao, biết đâu đấy? Anh đã

có giải pháp và tất cả mọi người đều biết trừ tôi sao?

– Đó là từ hôm qua: một ngôi nhà được ông chủ của tôi cho mượn để

đổi lấy việc sửa sang lại cho ông ấy.

Bố cũng đứng dậy. Bố nhỏ bé hơn nhiều so với mẹ với đôi giày cao gót,

song điều ấy không còn quan trọng nữa.

Bố đi đến dưới cầu thang. Cédric leo lên thêm một bậc.
– Không phải là một tòa lâu đài, Cédric, mà là một ngôi nhà khá rộng đủ

để mỗi con của bố có một phòng. Mọi thiện ý đều sẽ được hoan nghênh để
làm cho ngôi nhà trở nên thoải mái.

– Anh muốn nói rằng anh trông cậy vào các con trai anh để giúp anh sửa

lại căn nhà tồi tàn của mình à? - Mẹ như nghẹt thở. - Anh có lẽ đã quên
rằng Tom còn chưa kết thúc năm học và Cédric một tháng nữa sẽ thi tú tài?

– Một chút tĩnh tâm trước những kỳ thi quan trọng có thể sẽ bổ ích đấy.
– Đối với việc tĩnh tâm, cần phải nói rằng ở đây chúng ta đã được hưởng

rồi. - Cédric vừa gầm lên vừa nện gót giày xuống những bậc cầu thang, như
hét lên với Violaine: “Cô mở cửa cho tôi hoặc là tôi phá hỏng tất cả đấy.”

– Thế còn Coline? - Cô Debbie hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.