BỐ, HÃY LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG - Trang 143

Người ta đã quên mất cô. Tất cả quay về phía cô.
– Coline vẫn sẽ ở lại đây với chúng ta, tất nhiên rồi. - Mẹ đáp.
– Còn khi bà không có nhà thì sao ạ?
– Thì cô vẫn cứ làm như thường lệ.
– Thường thì khi bà đi công tác, đó gần như một nửa thời gian của

tháng, Coline đã có bố. Buổi tối, nó rình đợi tiếng động của thang máy ở
gần cửa. Nó cười khi ông chơi trò ngáo ộp. Thường thì ông là người cho nó
ăn xúp. Nó không muốn ngủ trước khi ông kể chuyện cho nó nghe. Tôi sẽ
làm gì nếu ông Jean-Rémi không còn ở đây nữa?

– Đợi đã, tôi đang mơ! - Mẹ cự lại. - Ngáo ộp, kể chuyện, chúng ta đang

lên kế hoạch sống, không phải đang sáng tác thơ.

Đến đây, cô Debbie cười.
– Nếu bà cho phép tôi nói thì ở đảo Martinique, người ta nói rằng các

nhà thơ có khả năng biến cứt thành hoa.

– Thơ ca muôn năm! - Cédric vỗ tay và anh ta cũng đứng dậy, và giờ thì

tất cả mọi người đứng, trừ tôi.

– Cédric, bố xin con đấy. - Bố năn nỉ.
Mẹ đến đứng trước mặt cô Debbie.
– Cô sẽ không nói với tôi là cô cũng như Coline sẽ tốt hơn nếu ở

Maisons-Laffitte chứ?

– Có đấy, thưa bà. - Cô Debbie đáp.
– Thôi ngay những câu “thưa bà” của cô đi.
Mẹ bắt đầu đi đi lại lại trong phòng khách để lấy lại bình tĩnh. Thậm chí

mẹ còn đi tới tận dưới phần ban công có mái che, tận trong cùng, ở một góc
trông giống như một tổ chim. Tôi thấy đau. Chính là đôi mắt của mẹ. Đôi
mắt ấy nói lên rằng điều này có thể xảy ra cả với những người lớn, những
người tự cho mình là người mạnh mẽ nhất khi bị đặt trước một việc đã rồi.

Mẹ trở lại phía cô Debbie và đến đây, mẹ cười, giống như Cédric khi anh

ta gọi cô Debbie là “Débile”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.