BỐ, HÃY LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG - Trang 145

Chương 26

“C

ăn nhà tồi tàn” nằm giữa công viên, đại lộ Benjamin-Constant, tác giả

của một “best-seller”

[21]

, Adolphe, mà tôi có lẽ sẽ đọc khi tôi có thời gian

để biết rõ hơn về chốn mà tôi đã ấn định làm nơi ở. Ấn định, có nghĩa là
chọn lựa.

Đó là ngôi nhà có người bảo vệ là một lão bà bằng đá cối, nghĩa là bằng

đá tảng, hoàn toàn không phẳng để có thể vuốt ve. Ngôi nhà núp sau một
rào chắn bằng sắt rèn, nó hét lên “hãy chú ý” bằng một giọng han gỉ khi
người ta đẩy nó. Mái ngói hiện ra, những cánh cửa nhỏ màu xanh lam đã
được cọ rửa nhờ nước mưa, bếp và phòng khách ở tầng trệt, bốn phòng ngủ
và một phòng tắm có bồn tắm, chân giống chân sư tử ở tầng trên, thêm một
tầng nóc mà chúng tôi sẽ đòi lại từ lũ nhện khi nào chúng tôi có điều kiện
để mở rộng.

Giấy bị bong, những lớp vảy bong từ trên trần nhà rơi xuống, nước lục

ục trong đường ống, nhưng bố nói rằng ngôi nhà này có thứ cốt yếu: một
tâm hồn. Người ta cảm nhận được rằng nó đã che chở cho những cuộc đời.
Nếu nhắm mắt lại, bạn sẽ nghe thấy những tiếng cười, những tiếng cãi vã,
một gia đình. Những đứa trẻ chạy trên mặt sàn. “Bớt ồn ào đi một tí nào”,
một giọng khó chịu càu nhàu. “Hãy để cho chúng được tận hưởng cuộc
sống, anh yêu”, giọng khác đáp lại. Người ta cũng nghe thấy cả tiếng khóc,
đó là chiến tranh. Những cái cây tựa những ngôi nhà, quá khứ đã trú ngụ ở
đấy; chúng cũng khóc khi người ta đốn chặt chúng, và cả khu rừng than vãn
xung quanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.