BỐ, HÃY LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG - Trang 148

không phải là chúng tôi và họ ra hiệu cho cô hãy quay trở về bên một ngôi
nhà bằng gỗ, mái màu đỏ.

– Có thể.
– Cô có người yêu chứ?
– Chú ấy đi rồi.
Cô cho rằng đảo Ile aux Moines, lúc nào cô cũng nghĩ về nó, đó là

phương sách cuối cùng của cô.

– Biển cả đã lấy mất chú ấy của cô à?
– Đó là một người phụ nữ khác. Vậy nên cô mới đến chăm sóc các cháu

cho khuây khỏa. Và với toàn bộ số tiền mà cô để ra được nhờ có mẹ cháu,
cô sẽ có thể mua được một ngôi nhà riêng cho mình.

– Và khi nào cô sẽ đi?
Cô chỉ tờ giấy, trên đó cô đã viết các số đo.
– Khi tất cả các phòng đã có đủ rèm che. Và khi Coline đi học.
– Cô nghĩ mẹ sẽ đồng ý để Coline đi học ở đây à?
– Mẹ cháu đi công tác rất nhiều. Đó là cuộc sống của bà ấy. Cháu xem,

bà ấy đã lại đi rồi. Nhưng điều này không ngăn được bà ấy có một trái tim.

Từ lúc tôi nhìn ánh mắt của mẹ khi tôi nói với mẹ tôi muốn sống với bố,

tôi không còn biết mình đang đạt được gì với cái tôi của mình nữa.

Cô ấy nắm tay tôi.
– Tom, cô có điều này muốn hỏi cháu.
Tôi rụt tay lại. Như thể tôi không nhìn thấy cô lại gần!
– Cháu sẽ phải để mắt đến anh cháu.
Lúc này, tôi bật cười.
– Cédric à? Anh hơn cháu năm tuổi. Và mỗi lần cháu cố gắng nói

chuyện với anh, anh đều chặn họng cháu. Từ khi cháu từ Vannes trở về, anh
gọi cháu là “thằng con trai của bố”.

– Cédric đang đau khổ, Tom. Cô nàng Violaine đã bỏ Cédric rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.