BỐ, HÃY LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG - Trang 150

– Dù sao thì cháu cũng sẽ sớm ở đây thôi. Và Cédric sẽ không bao giờ

đặt chân tới đây. Ở đây không có cái gì anh thích cả, trừ những con ngựa,
và những con ngựa thì anh ấy có thể có bao nhiêu tùy thích ở Neuilly, thêm
vào đó là việc học hành nữa.

– Có thể Cédric đang hiểu được là cái mà cậu ấy thích không đủ để lấp

đầy trái tim. - Cô Debbie thở dài.

– Tại sao lúc nào cô cũng nói về trái tim thế?
Cô ấy giam tôi trong đôi mắt dịu dàng của mình.
– Đừng có nói với cô rằng cháu không cảm nhận được trái tim của cháu

đấy.

– Cháu vẫn luôn cảm nhận đây. Thậm chí việc ấy khiến cháu thấy phiền

phức.

Tôi muốn nói bậy. Tôi cảm thấy mình bị bủa vây. Hơn nữa, tôi biết rất rõ

thứ khiến tôi sợ. Trong khu vườn có những cây cỏ dại, còn ở đó, từ cỏ chỉ ở
số ít, nó khiến người ta trở nên điên khùng khi hút nó. Tôi ngửi thấy mùi
của cỏ trong phòng của Cédric. Tôi thấy đôi mắt của anh đỏ như màu của
những con cua mái chèo mà bà nội đã cho vào món canh sò để tạo vị cho
món ăn.

Tôi e món ấy là nấu để cho anh, và vì vậy mà là anh trai tôi, tôi không

hiểu tại sao không phải là một ngày nào đó thứ đó cũng dành cho tôi.

Rồi có những tiếng chó sủa vui mừng trên đại lộ Benjamin-Constant,

giọng của bố ở phía sau. Một con sóng bằng lông thú lao vào tôi và nhấn
chìm tôi. “Cậu có yêu tôi không?” Sapritch hỏi. Cô Debbie nhíu mày đợi
câu trả lời của tôi. Tôi trả lời: có. Cả cho Cédric nữa.

Không chân thành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.