BỐ, HÃY LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG - Trang 153

Cửa sổ mở to vì cái thứ mùi không ai là không biết. Vả lại, mùi đó cũng

không đánh lừa được bố mẹ của Violaine. Cũng chính bởi cô ta, đôi mắt
thêm đỏ ngầu và đồng tử dãn hơn ra, họ đã đưa con của mình gái tránh xa
tên quái vật, kẻ có nguy cơ sẽ làm cô ta lây nhiễm mà không tự hỏi, dĩ
nhiên rồi, là liệu con bồ câu trắng có không phải là kẻ đã bắt đầu trước hay
không?

Anh buông mình xuống “giường của hoàng hậu”, chiếc iPhone trên

bụng, gạt tàn và thuốc lá ở bên cạnh, thật bừa bộn, anh thậm chí còn chưa
cởi đôi giày bát-két ra.

Anh giơ cho tôi điếu thuốc đang cháy dở của mình.
– Làm một hơi chứ, thằng con trai của bố?
Tôi nguyền rủa cô Debbie và đi ra ngồi xuống ghế băng mà không đáp

lại. Dù cho cánh cửa trượt của tủ treo quần áo đang đóng kín, tôi vẫn có thể
nhìn thấy những bộ “quí cô danh dự”, những đôi giày của mẹ trong đó. Tôi
đã tưởng rằng mẹ sẽ dọn sạch, mà không! Chúng vẫn ở đấy, rất thẳng hàng,
và những đôi đẹp nhất là những đôi viền vàng làm cho cổng an ninh ở sân
bay kêu vang, chúng không còn kêu quá to trong đầu tôi nữa. Vả lại, tôi đã
quên ngắm nhìn dấu vết của những chiếc máy bay còn tụ lại trên bầu trời,
tôi thích đường viền của những con sóng ở Conleau hơn, những con sóng
ào thở dài dưới chân tôi, “trông cậy vào chúng tôi để không bị biến mất”,
và cũng chính ở đó, tôi nghĩ cô Debbie có lẽ sẽ nói rằng tôi đã lớn.

Cédric ấn bẹp phần đầu lọc trong cái gạt tàn và cầm iPhone lên.
– Tao vừa nhận được một tin nhắn thượng hạng. Mày có quan tâm

không?

– Tin nhắn của mẹ à?
– Mày có ngu không đấy? Lại đây mà xem.
Tôi ngồi xuống mép giường, nếu có cũng chỉ một bên mông. Anh để

chiếc iPhone ở giữa hai chúng tôi, anh bắt đầu lướt bằng đầu ngón tay và
không phải mẹ hiện lên, đó là Violaine và anh, một bức ảnh khi họ còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.