BỐ, HÃY LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG - Trang 223

Chương 41

– Ông Anselme không đi cùng ông à? - Alban Derenne ngạc nhiên khi

nhìn phía sau của Jean-Rémi.

– Mẹ ông ấy mất đêm hôm qua. Ông ấy đang ở Paris.
– Ông cho tôi gửi tới ông ấy lời chia buồn của tôi cũng như của ông

Galard, tất nhiên rồi. Tôi có thể hỏi ông là ai được không?

– Jean-Rémi Le Guen. Chúng tôi làm việc cùng nhau.
Ông kiến trúc sư cao lớn, người dong dỏng, tao nhã. Tóc màu ghi trắng

hơi dài kiểu nghệ sĩ; ông ta có thể tự cho phép mình như vậy. Mắt sáng,
môi mỏng, khinh người thì phải? Chắc họ cùng độ tuổi.

“Sự khác nhau giữa một người làm vườn và một kiến trúc sư “cảnh

quan” là gì ạ?” sáng hôm qua, Tom đã hỏi bố mình như vậy. “Một chiếc cà
vạt”, ông ấy đáp. Ông Derenne quàng một chiếc khăn lụa luồn vào chỗ
khoét sâu của chiếc áo sơ mi thể thao. Đẳng cấp hơn.

Chính người đàn ông trẻ tuổi cứng nhắc, vẻ rụt rè đờ đẫn, tóc cắt trọc,

đeo kính, mang cặp đựng tài liệu, mới là người đeo cà vạt. Ông kiến trúc sư
không giới thiệu anh ta với Jean-Rémi. Không còn nghi ngờ gì nữa, đấy
chính là trợ lý đã gọi điện cho ông Grégoire hôm trước để ấn định cuộc
hẹn.

“Thiêng thật, vừa mới nhắc tới thì”…
Và bà Étiennette Anselme đã ra đi vào đúng đêm hôm ấy.
Một chiếc máy kéo ầm ĩ đi qua. Người lái máy kéo chào ông Derenne,

ông ta đáp lại bằng một cái gật đầu nhanh gọn. Trời đã nóng. Một làn bụi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.