BỐ, HÃY LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG - Trang 47

cũng không bị rách mắt, thời gian trôi đi, tôi sẽ khỏi hoàn toàn. Cũng
không có thiệt hại gì đối với những cái nẹp răng của tôi. Nhưng tôi không
thể quay trở lại lớp được. Không liên hệ được với bố mẹ, mẹ thì ở Mỹ, di
động của bố thì không có tín hiệu. Người ta đã gọi anh trai tôi để anh đưa
tôi về nhà, tiền taxi do nhà trường trả. “Ai đã làm như thế với mày đấy?”
Anh hỏi tôi trong taxi. Tôi cho tên Gonzague và giờ tan học, anh sẽ đợi nó.
Gonzague sẽ phải tống khứ chuyện gã Da đen đi. Cédric nhanh chóng hạ
nốc ao nó. Tôi cắt đứt với Anne-Charlotte.

Tôi đã trả lời mẹ tôi: “Nếu con nói ra là lại đổ máu đấy”, và mẹ đã không

cố nài, mẹ hiểu tôi. Mẹ đi lấy một gói nhỏ trên mặt bàn.

– Cho con này, quà đấy!
Tôi không muốn mở ngay gói quà với đôi bàn tay còn đang run rẩy của

mình, hơn nữa, trên giấy bọc có ghi La Guardia với những ngôi sao của cờ
Mỹ. Neuilly, mười tám giờ năm mươi, New York, năm giờ kém, mẹ tôi đã
mua nó trước giờ máy bay cất cánh, dẫu là mẹ trở lại, vẫn có cảm giác như
vĩnh biệt. Chỉ còn thiếu mỗi nước tôi khóc lóc giống người đàn ông trên ti
vi vì cái nóc nhà của ông ta nữa mà thôi.

Đó là một cái móc đeo chìa khóa xinh xắn hình một con gấu với đôi mắt

màu đỏ nhấp nháy.

– Tao cũng có một cái giống như vậy bằng thủy tinh đúng như mong

đợi. - Cédric nói.

Mẹ có vẻ hài lòng và tôi tự nhủ rằng bố đã đúng, ly dị hay không, mẹ

cũng vẫn yêu chúng tôi như trước, không hơn không kém.

Mẹ nói, vẻ như không đả động đến chuyện đó.
– Được rồi! Bây giờ cả hai con cùng có mặt ở đây, mẹ nghĩ rằng chúng

ta phải nói chuyện.

– Đợi đã. - Cédric ngăn mẹ lại, - con có linh cảm xấu đấy! Mẹ không

muốn lui lại sao? - Và mẹ tỏ vẻ như không nghe thấy gì.

– Chúng ta ngồi xuống chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.