BỐ, HÃY LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG - Trang 50

Dù là ông ngoại của tôi, chúng tôi vẫn gọi ông là “tướng” vì ông là bản

sao của tướng De Gaulle. Rất cao to. Rất thẳng thắn. Rất dũng cảm. Nhưng
ông ngoại không thể hiện tình cảm của mình, đó là sự giáo dục. Ở nhà
Chevalier, tất cả mọi người xưng hô là “ngài” và người ta không ôm hôn
trước đám đông, song trong ánh mắt của ông, đọc được nỗi ưu tư khi ông
im lặng nhìn, và từ khi Coline, cháu gái đầu tiên của ông đến, pháo đài đã
bị nứt. Cần phải nói rằng nó không chịu thôi trèo lên người ông để giật đôi
kính đọc sách của ông: “Hôn nào, cháu yêu ông.”

Vậy là bộ áo giáp vỡ toác, dĩ nhiên rồi. “Ông lẩm cẩm rồi đấy”, bà ngoại

Cacquarante nói cứ như là điều đó không khiến ông phật ý.

– Nhưng tại sao con không muốn ở lại đây, Cédric? - Mẹ hỏi. - Con

không ổn à?

– Quá ổn trong mớ bòng bong. - Anh ta đáp.
– Mẹ không hiểu.
Bố nhìn tôi và tôi nghe thấy giọng nói của bố tối hôm nọ: “Nó không nói

ra, nhưng nó đang sống vất vưởng.”

– Chí ít thì ở nhà bà ngoại Cacquarante, mọi thứ rõ ràng: kết cục này, bà

đã đã rút ra được từ lâu rồi.

– Con muốn nói đến cái kết nào? - Bố hỏi với một giọng kỳ cục.
– Mẹ vừa nói với bố điều đó: cái gọi là quan điểm sống của mẹ ấy. Quan

điểm của riêng mẹ, chúng ta biết điều ấy: “Thời gian là tiền bạc.” Chúng ta
biết tại sao mẹ lăn lộn và tại sao mẹ lại ra đi. Bố ấy, chúng con tự nhủ tại
sao bố vẫn còn ở đấy, lăn lộn vì ông ngoại, để cho người ta thóa mạ, ngủ
trên cái tràng kỉ-giường đã bị bục. Con không có gì phản đối Nouvelles
Galeries cả, trừ việc nó đóng cửa đã quá lâu rồi.

Mẹ nhìn đi chỗ khác. Bố siết chặt nắm tay trên tay vịn của tràng kỉ, chặt

tới mức các khớp ngón tay của bố trở nên trắng bệch.

– Bố ở đây vì bố yêu các con, Cédric.
– Ôi, dừng cái ca khúc đó đi, con xin bố đấy. Chúng con thuộc lòng rồi.
– Mẹ ơi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.