BỐ, HÃY LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG - Trang 66

Chương 13

A

nh không bao giờ quên được những lời mà người được tất cả mọi người

gọi là “thầy” tuyên bố khi ông Aurélien đến đăng kí cho anh vào trường
cấp ba nông nghiệp Kerplouz theo yêu cầu của anh.

– Này cậu bé, cậu thật may mắn vì có một ông bố như bố cậu đấy.
– Em biết ạ. - Anh đĩnh đạc trả lời. - Chính vì thế mà em đang ở đây ạ.

Để rồi một ngày nào đó sẽ được như bố mình.

Với bộ tóc dày màu hạt dẻ, hoe vàng dưới ánh nắng mặt trời, và đôi mắt

màu xanh nước biển, Louis Le Fur, người theo anh trong suốt tám năm sau
đó, minh họa một cách đầy đủ cho sự phối hợp giữa đất liền và biển cả,
giữa Vannes và vùng vịnh của ông. Dưới sự giám sát nghiêm khắc và khoan
dung của ông ấy, Jean-Rémi đã học được cách gọi tên từng loài cây lớn,
cây nhỏ, hoa và quả, và tất cả các sắc thái của bầu trời, trong khu vực rộng
lớn gồm rừng, ruộng đồng và vườn cây ăn quả, thuộc sở hữu của trường Cơ
đốc giáo.

Dòng sông Auray, được gọi là “đại dương nhỏ bé”, Mor Bihan, ba phần

tư là nước mặn, một phần tư là nước ngọt, chịu ảnh hưởng của thủy triều,
chảy ở phía dưới bãi cỏ của trường cấp ba, có nguy cơ gây ngập lụt trong
những ngày triều dâng. Louis Le Fur sống tại bến cảng nhỏ ở Bono, và
niềm vui sướng lớn lao của các học sinh là được thấy ông bước xuống từ
chiếc ca nô chạy bằng động cơ khi thủy triều cho phép.

Với những người mới đến học tại Kerplouz, người ta chỉ đòi hỏi một

điều: phải là người có niềm đam mê với đất. Giáo viên của họ – trường Cơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.