BỐ, HÃY LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG - Trang 7

Tôi tắt nhạc Lisa Endkah. Tôi vẻ như đang làm việc trong phòng. Ở

trường, giờ đang là mùa thi.

Mẹ nói:
– Jean-Rémi, anh đừng làm cho tôi tin rằng anh chẳng nghi ngờ gì hết

đấy.

Bố Jean-Rémi để rơi túi rác đựng đầy những thứ rác rưởi mùa đông và

ngồi thụp xuống tràng kỉ. Mẹ Olivia vẫn đứng yên.

– Anh muốn gì, tôi, tôi không chịu được nữa. Tôi nghẹt thở rồi.
– Nhưng những chuyến bay của em, em không thể thiếu chúng được

mà! - Bố cự lại.

– Những chuyến đi của tôi, đúng vậy… và khi quay về, tôi thấy gì đây?

- Mẹ đáp.

Đấy. Và mẹ chỉ khoảng sân trời, phòng khách, cái áo may ô ngắn tay trên

tràng kỉ.

– Tôi đã đợi chờ trong chừng mực có thể. Lần này thì kết thúc rồi.
Đột nhiên, chính tôi là người nghẹt thở và tôi nằm bẹp trên tấm thảm trải

sàn để người ta không biết tôi chết.

Kia là Sapritch, nó vừa đi vào đấu trường vừa rải những mảng đất lên

thảm. Sapritch là một con chó chăn cừu vùng Flandres lai với chó bri

[1]

,

loài chó xấu nhất trên thế giới với mái tóc xòa cả vào mắt, bộ lông đủ màu
sắc, mũi của nó giống mũi chú hề chỉ có điều nó màu đen, cái lưỡi màu
hồng kẹo thõng xuống khi nói: “Đó không phải là lỗi của tôi”. Trước khi về
nghỉ hưu ở nhà chúng tôi, nó đóng phim, chủ yếu là phim hài. Nó biết biểu
lộ những tình cảm của loài người: buồn, giận dữ, vui, yêu thương, thậm chí
còn tốt hơn cả chúng ta vì lẽ nó thiếu ngôn ngữ. Tôi không biết tại sao mình
lại đặt buồn và giận dữ lên đầu. Cédric nói rằng tôi là một thằng nhóc con.

Mánh khoé vĩ đại nhất của Sapritch, đó là những “cú húc đầu” theo yêu

cầu. Cái ngày mà nó quăng cái thân nặng trịch của nó vào ngực của nữ
minh tinh, nó đã bị đuổi việc. Mọi người vẫn băn khoăn tại sao mà mẹ lại
chấp nhận nó. Quà của bạn, món quà kỳ cục. Hẳn hôm đó mẹ không được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.