BỐ, HÃY LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG - Trang 71

mỏ màu đỏ, trâng tráo nhảy nhót giữa những con chim hải âu và mòng biển
ánh bạc. Khắp nơi là những cánh buồm, khắp nơi là những cánh chim.

Đến quảng trường Banc-Marie, phía đầu bến, họ ngồi tựa vào bức tường

bằng đá ngày xưa dùng để bảo vệ những ngôi nhà của bọn cướp biển.

– Em chia tay vợ em rồi. - Jean-Rémi thông báo.
Đúng vậy! Nếu như Olivia là người đầu tiên đi đến quyết định chia tay,

thì giờ đây anh là người cắt đứt mối liên hệ, ngày càng rời xa hơn, dứt áo ra
đi.

Quay về phía một bãi lầy nuôi đàn chim cao cẳng nhỏ với những tiếng

kêu inh ỏi, thầy Le Fur chỉ gật đầu.

– Em quyết định bắt đầu lại. Em cần sự giúp đỡ của thầy. - Jean-Rémi

tiếp tục.

– Ở đây à?
– Chưa ạ. Có thể một ngày nào đó. Mấy cậu con trai của em vẫn đang

học ở Neuilly, em cũng còn có một cháu gái nữa. Em không muốn xa
chúng. Em nghĩ chắc thầy cũng có biết ai đó ở Paris hay trong vùng.

Anh còn nói thêm: - Em biết rằng không phải dễ dàng với một tấm bằng

được cấp từ cách đây hai mươi năm. Em sẵn sàng chấp nhận bất cứ việc gì.

Ánh mắt của thầy Le Fur như có lửa.
– Bất cứ việc gì à? - Ông mắng. - Đó là điều mà em đang nghĩ đấy à?

Đất là bất cứ điều gì à? Em đã quên là từ đứa trẻ bé nhất tới người lớn nhất,
tất cả những ai làm việc với đất đều đang thực hiện một công việc cao quí
sao? Và em nghĩ trong hai mươi năm các cây to đã có những lề thói khác
rồi sao? Rằng những loài cây nhỏ sẽ mọc theo cách khác à? Người ta bằng
lòng với việc giày xéo chúng ngày một nhiều hơn. Điều này bắt đầu được
mọi người biết đến, vậy hãy tin thầy, về mặt đó chúng ta có nhiều việc phải
làm đấy.

Từ “chúng ta” đã tạo nên một làn sóng hạnh phúc lướt qua trong lòng

Jean-Rémi.

– Hãy nhìn đôi bàn tay của em đi. - Ông thầy nghiêm khắc ra lệnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.