BỐ LÀ BÀ GIÚP VIỆC - Trang 105

giống với mấy bà mấy cô Miranda từng thuê để giúp cô trong thời gian cô
tới công sở, Miranda chưa lần nào thấy bà Doubtfire nói câu nói cũ mòn
nhàm chán của mấy người trông trẻ: “Cái này thì ta không biết đâu. Đợi mẹ
cháu về rồi hỏi xem thế nào nhé.”

Hoàn toàn ngược lại. Dường như bà hoàn toàn không có ý niệm là bọn

trẻ, đầu tiên và trên hết, thuộc về Miranda. Dường như bà nghiêm túc cho
mình toàn quyền của một người mẹ đúng nghĩa. Thậm chí ngay lúc này, khi
Miranda đang ở đó nhấm nháp tách trà thứ hai và duỗi thẳng chân về phía
ngọn lửa ấm, bà Doubtfire đột nhiên quát Christopher không được ngồi
kênh chân ghế lên, lại còn nhắc nhở Natalie bé bỏng rằng cô bé có lẽ sẽ làm
vui lòng tất cả mọi người trong phòng nếu không cho tay vào mũi nữa.

Lúc đầu Miranda cảm thấy đôi chút bối rối trước kiểu chia đôi quyền lực

bất thành văn này. Nhưng rồi cô đã thoải mái khi thấy sự phân quyền này
mang lại lợi ích rõ rệt, khi thấy việc đó làm cho mọi mặt của cuộc sống
hằng ngày trở nên thật suôn sẻ và dễ dàng sau một khoảng thời gian dài rối
tinh rối mù lên.

“Tôi đã nhắc nhở Lydia là mai con bé sẽ không được đến rạp hát cùng bố

nếu môn sử của nó không khá lên,” bà Doubtfire nói. “Tiếc là cô không về
sớm hơn! Tôi đã bắt Christopher đánh toàn bộ giày dép, kể cả những đôi
chỉ cần chải qua một lượt là sáng bóng.”

Bà đứng dậy, chỉnh lại cái váy vải tuýt nặng trịch.

“Cứ thế này tôi lại lỡ xe buýt mất. Trước khi về tôi sẽ bỏ thêm than vào

lò sưởi cho cô nhé?”

Đưa cánh tay to lớn nhấc bổng thùng than, bà đặt nó ra phía sau nhẹ

nhàng như không rồi bỏ thêm một lượt than vào lò sưởi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.